Ngân Dao quận chúa buông tay, hướng phía trước “Bịch bịch” cất bước, một cú đá chân cao sắc bén đẹp mắt, gót chân đá mạnh vào cằm tượng binh sĩ.
Ầm một tiếng, nửa khuôn mặt tượng binh sĩ vỡ thành cát đen, bắn tung tóe khắp nơi.
Bắt lấy cơ hội, Thiên Hạ Quy Hỏa khẽ gầm một tiếng nặng nề, từng lỗ chân lông đều đang phun lửa, mái tóc ngắn tắm rửa ánh lửa màu đỏ rực, từng sợi rõ ràng.
Bạo Nộ Giả!
Hắn lần này là thật sự tức giận rồi.
Ánh lửa chợt lóe, Thiên Hạ Quy Hỏa ầm ầm húc trúng tượng binh sĩ, chỉ nghe tiếng vang “Rầm”, thân thể đất thó cứng rắn vỡ tung.
Những mảnh thân tàn kia vừa chạm đất, liền kịch liệt chấn động hẳn lên.
Thấy thế, Thiên Hạ Quy Hỏa giơ chân đá, đá một cái chân cho âm thi, mình thì ôm lấy nửa người, chạy như điên về phía Triệu Thành Hoàng, hét lớn:
“Mở hộp!”
Lúc này, Triệu Thành Hoàng, Tôn Miểu Miểu cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn, vừa vặn giải quyết điệu tượng binh sĩ khác, đựng nó vào trong hộp đồng xanh cao bằng nửa người.
Thấy Thiên Hạ Quy Hỏa cùng Ngân Dao quận chúa ôm thân tàn chạy tới, phía sau dẫn theo khối cát đất vỡ như đàn châu chấu, Trương Nguyên Thanh triệu hồi ra Bao Tay Tật Phong Giả, hai tay đẩy về phía trước.
“Vù vù ~”
Cuồng phong đột nhiên nổi lên, thổi tan cát đen.
Tôn Miểu Miểu tài bắn súng chuẩn xác bắn tỉa khối đất kết cấu lớn hơn, đánh nát tất cả bọn nó.
Triệu Thành Hoàng một cước đá văng nắp hộp đồng xanh, đợi Ngân Dao quận chúa cùng Thiên Hạ Quy Hỏa nhét nửa người tượng binh sĩ vào, vội vàng đậy nắp.
Những khối đất cát đen kia tựa như mất đi mục tiêu, sững sờ vài giây, run rẩy lần nữa, nhanh chóng ngưng kết cùng một chỗ, biến thành một tượng binh sĩ tàn tật một cánh tay một chân.
Tượng binh sĩ đầu xiêu vẹo dựng ở vai trái còn sót lại, phát ra tinh thần dao động phẫn nộ: “Trả ta thân thể, trả ta thân thể “
Một chân nhảy vọt tới.
Không có chân thì đừng nhảy lung tung... Trương Nguyên Thanh xách nó lên, đang muốn nhét vào hộp thu nạp, liền nghe Hạ Hầu Ngạo Thiên nói:
“Đợi một chút. Cậu giữ nó trước một chút, để tôi nghiên cứu chút.”
Nói xong, sợ Nguyên Thủy Thiên Tôn không đáp ứng, lấy ra một con dao găm đạo cụ, ở trên thân thể tượng binh sĩ cứng rắn đục xuống một khối đất đen to bằng móng tay cái.
Khối đất đen nhỏ kịch liệt chấn động ở đầu ngón tay Hạ Hầu Ngạo Thiên, nhưng không thể giãy thoát.
Hạ Hầu Ngạo Thiên thu hồi dao găm, lấy ra một cái mắt kính đơn đeo lên, cẩn thận đánh giá đất đen, giải thích:
“Cái mắt kính này có thể giúp tôi phân tích ra chất liệu của nó.”
Nghe vậy, mọi người vốn đều có chút không kiên nhẫn, bắt đầu kiên nhẫn chờ đợi.
Mười mấy giây sau, Hạ Hầu Ngạo Thiên hít một ngụm khí lạnh.
Tôn Miểu Miểu vội nói: “Anh nghiên cứu ra đây là cái gì rồi?”
“Chưa.”
“?”
Vậy anh hít khí lạnh cái gì? Trong lòng Tôn Miểu Miểu lẩm bẩm.
Hạ Hầu Ngạo Thiên buông tay, để khối đất nhỏ trở về, trầm giọng nói:
“Đặc điểm của chất liệu là kiên cố cùng từ tính, đồng thời có được sinh cơ cường đại, cho nên có thể tẩm bổ nuôi dưỡng hồn phách. Những tượng binh sĩ này vĩnh viễn sẽ không hư hao, mặc kệ đánh nát bao nhiêu lần.”
“Trừ phi luyện khí sư ra tay luyện... Ừm, tôi bước đầu hoài nghi, chúng nó là Tức Nhưỡng trong truyền thuyết.”
“Tức Nhưỡng? !” Triệu Thành Hoàng cả kinh, “Tài liệu chí cao trong truyền thuyết của nghề nghiệp Thổ Quái?”
Hạ Hầu Ngạo Thiên gật gật đầu:
“Tôi đoán, lúc chế tác tượng binh sĩ, hẳn là trộn vào chút ít Tức Nhưỡng, ừm, lượng cực kỳ cực kỳ ít. Lấy Tức Nhưỡng luyện tượng binh sĩ, quả thực phí phạm của trời, Thủy Hoàng đế thật sự là tên bại gia tử.”
Phát tài rồi!
Trong đầu mọi người hiện lên ý niệm này, ánh mắt nhìn về phía lượng lớn tượng binh sĩ trên bậc thang tràn ngập nóng rực cùng tham lam.
“Các người có đạo cụ trị liệu hay không?” Thiên Hạ Quy Hỏa rút ra mũi tên nỏ, ôm ngực máu tươi đầm đìa, nhíu mày nói:
“Tôi chỉ có đạo cụ Mộc Yêu phẩm chất Siêu Phàm, không thể khiến thương thế nháy mắt khỏi hẳn, cái này sẽ ảnh hưởng trạng thái chiến đấu của tôi.”
Trương Nguyên Thanh lập tức móc ra Quyền Trượng Sơn Thần, mang đá quý xanh biếc ở phần đỉnh đặt lên ngực hắn.
Một mảng ánh sáng màu xanh lá nhu hòa hiện lên, vết thương tên bắn ở ngực trái Thiên Hạ Quy Hỏa cầm máu, tiếp đó khôi phục.
“Đa tạ!” Hắn hướng về Trương Nguyên Thanh gật đầu.
Trương Nguyên Thanh đang muốn đáp lại, chợt nghe Tôn Miểu Miểu bên người, giọng điệu cổ quái nói:
“Nguyên Thủy Thiên Tôn, cậu, cậu thật biến thái, y ~”
Mọi người trước nhìn về phía Tôn Miểu Miểu, lại theo ánh mắt Tôn Miểu Miểu nhìn về phía nửa thân dưới của Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Lều trại cao làm người ta líu lưỡi.
“Cái này chỉ là trả giá của đạo cụ, không phải tôi có cảm giác đối với Thiên Hạ Quy Hỏa, cô đừng oan uổng người ta nha.” Trương Nguyên Thanh thu hồi Quyền Trượng Sơn Thần, nói: “Ồ, cô tựa như đặc biệt chú ý tôi, có phải xem Gương Ma tiên đoán, muốn sinh con cho tôi hay không?”
“Cậu cút cậu cút ~” Tôn Miểu Miểu phun hắn một chập.