Trên đường đi thông vương tọa, hai bên đều dựng chín bức tượng đồng xanh, mặc áo bào tay áo rộng, bày ra tư thái khom người.
Hai bên chủ điện phân biệt là tĩnh thất, noãn các, tẩm cung, phòng trà, phòng hoạn quan vân vân.
Đám người Trương Nguyên Thanh ở tiền điện dạo qua một vòng, chưa có thu hoạch, không chút do dự đi vòng về phía hậu điện.
Hậu điện có hai cánh cửa đồng xanh.
Trương Nguyên Thanh và Thiên Hạ Quy Hỏa một trái một phải, hai tay đặt lên cửa đồng xanh, từng chút một đẩy ra.
“Két két.”
Cửa đồng xanh dày nặng từng chút một mở rộng, thẳng đến lúc toàn bộ mở ra.
Trong điện ánh nến sáng ngời, mấy chục ngọn đèn yên tĩnh thiêu đốt, mang đến vầng sáng màu vỏ quất, chiếu sáng lên sự vật trong điện.
“Ừng ực ~ “
“Ừng ực ừng ực ~ “
Tiếng nuốt nước miếng không ngừng vang lên ở cửa.
Phía sau cánh cửa đồng xanh là một gian tàng bảo khố, mọi thứ bên trong đều lộ ra khí tức năm tháng lắng đọng lại, giá sách cổ hương cổ sắc, giá đồ cổ, thảm thêu đồ đằng huyền điểu.
Từng bức tượng đồng xanh cung nữ, khom người mà đứng, trong tay nâng chén thủy tinh lưu ly.
Ánh nến như hạt đậu, phát ra vầng sáng nhu hòa sáng ngời.
Cuối tấm thảm, đối diện cửa điện là một bệ thờ, trên đó treo một bức tranh cổ, trong tranh là một vị thần nữ uyển chuyển hàm xúc xinh đẹp tuyệt trần, trong lòng bế một đứa trẻ con, bên cạnh người dựng một cái lò đồng xanh ba chân.
Trên bàn hương của bệ thờ bày hai cái đèn thủy tinh lưu ly, cùng với một cái hộp gỗ màu đen.
Hai bên bệ thờ là hốc tường, trong hốc tường bày những cái rương bốn cạnh bọc viền vàng.
Hai bên tấm thảm, là từng hàng giá đồ cổ, giá sách, trong đó bày đầy đồ cổ, sách, rực rỡ muôn màu, mà ở cách mọi người gần nhất, cũng chính là vị trí tới gần cửa, xếp hàng chỉnh tề những cái rương gỗ cao bằng nửa người.
Tiếng nuốt nước bọt ở cửa, một hồi lâu sau mới dừng lại.
Hạ Hầu Ngạo Thiên run giọng nói:
“Đều, đều đừng nhúc nhích, trước, trước để tôi đánh giá một phen. Đừng tranh, tuyệt đối đừng tranh, mọi người phải có trật tự, đừng nội chiến.”
“Là anh muốn tranh đó.” Trương Nguyên Thanh lẩm bẩm.
“Tôi cũng muốn...” Triệu Thành Hoàng lẩm bẩm.
“Đúng đúng!” Tôn Miểu Miểu ánh mắt đăm đăm.
Tay Thiên Hạ Quy Hỏa không ngừng run run.
Trương Nguyên Thanh hít sâu một hơi, nhìn nhìn các đồng đội, phát hiện trong mắt bọn họ tràn ngập tham lam.
Vẻ mặt mình bây giờ hẳn là không tốt hơn bọn họ bao nhiêu, thực hối hận vì sao phải mời bọn họ, chìa khóa là mình bỏ ra, nhiệm vụ ẩn cũng là mình phát hiện, dựa vào cái gì phải chia cho bọn họ...
Bình tĩnh bình tĩnh, không thể bị tài bảo mê tâm hồn... Trương Nguyên Thanh lại hít một hơi, lấy ra gương ma, nắm ở lòng bàn tay.
Nhất thời, tà niệm cùng tham niệm trong lòng rút lui như thủy triều, ý niệm thông suốt, tâm thần căng thẳng.
“Các vị, vì cam đoan chúng ta không nội chiến, mời các người cầm nó.” Trương Nguyên Thanh đưa gương ma cho Tôn Miểu Miểu bên cạnh.
Tôn Miểu Miểu tiếp nhận gương ma, kích động cùng tham lam trong mắt nhanh chóng tiêu tán.
“Phù ~” Cô như trút được gánh nặng phun ra một hơi.
Tiếp theo, Hạ Hầu Ngạo Thiên, Thiên Hạ Quy Hỏa và Triệu Thành Hoàng lần lượt cầm gương ma, đạt được thời gian hiền giả, lý trí chiếm lĩnh cao địa.
Mọi người mở rương gỗ lớn ở cửa trước, bên trong đều là một ít tài vật tầm thường, vải vóc, đao tệ (tiền cổ hình dạng như cây đao nhỏ), đồ ngọc, thỏi vàng, thỏi bạc. Cả thảy ba mươi rương.
“Phát tài rồi, mấy thứ này chuyển ra ngoài bán, đừng nói 120 triệu mắc nợ, nợ 12 tỷ cũng là chuyện nhỏ.” Hạ Hầu Ngạo Thiên nói.
Nhớ mãi không quên món nợ của mình, gã này hiển nhiên rất yêu tiền... Đám người Tôn Miểu Miểu thầm nghĩ.
Đối với mấy thứ này, mọi người tuy yêu thích, nhưng không đến mức khó có thể tự kềm chế, lập tức đi về phía giá đồ cổ.
Hạ Hầu Ngạo Thiên tùy tay mở ra một cái hộp ngọc, phát ra tiếng kêu chói tai:
“Á, trời ơi, tôi đã nhìn thấy gì, Thượng Đế ơi, Xích Hỏa Tinh Sa? Tài liệu cấp Chúa Tể Xích Hỏa Tinh Sa! !”
Trương Nguyên Thanh bị dọa giật mình, thầm nhủ thiếu chút nữa cho rằng thập trưởng từ hư không buông xuống.
Thò đầu nhìn, trong hộp ngọc là tràn đầy hạt cát màu đỏ, tản ra nhiệt độ cao, vặn vẹo không khí.
Chân mày Thiên Hạ Quy Hỏa nhảy lên, vẻ mặt đầy kích động:
“Xích Hỏa Tinh Sa là tài liệu nghề nghiệp Hỏa Sư, cấp Chúa Tể, có thể làm nhiên liệu, luyện khí, luyện đan, tệ nhất, lúc đối mặt kẻ địch rắc ra ngoài, cũng có thể đốt Thánh Giả thành tro cốt.”
Thấy hắn kích động như thế, Trương Nguyên Thanh yên lặng đưa gương ma qua.
Thiên Hạ Quy Hỏa: “...”
“Đây là vật phẩm dễ cháy dễ nổ.” Hạ Hầu Ngạo Thiên thật cẩn thận khép lại nắp hộp ngọc, thả lại tại chỗ.
Đột nhiên, Tôn Miểu Miểu thét to:
“Hồng Ngọc, Hồng Ngọc ẩn chứa Thái Dương lực! !”
Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy trong tay Tôn Miểu Miểu giơ cao một khối ngọc bội đỏ đậm chạm trổ rồng phượng.