Linh Cảnh Hành Giả ( Bản Dịch )

Chương 149 - 【Vip】 Thám Tử Suy Luận Quán (1)

【VIP】 Thám tử suy luận quán (1) 【VIP】 Thám tử suy luận quán (1)

Hắn vốn đang muốn hài hước một câu: Đừng khẩn trương như vậy, cô dâu ma nói không chừng là ngự tỷ ngực bự mông cong.

Nhưng thấy ba đồng bạn sắc mặt ngưng trọng tựa như đi pháp trường, Trương Nguyên Thanh biết điều từ bỏ ý nghĩ điều tiết không khí.

Tính đến trước mắt, bọn họ vẫn không biết phương thức chọn rể của cô dâu ma, bốn chọn một, hay là tất cả đều muốn?

Đạo lý tương tự, bọn họ cũng không biết mình có thể sống sót hay không.

Tiến vào sân, đi qua thảm đỏ, Trương Nguyên Thanh đứng ở trước cửa, hít sâu một hơi, dùng sức đẩy ra cửa ô vuông.

“Ầm!” Hai cánh cửa ô vuông mở rộng hướng vào bên trong, Trương Nguyên Thanh vượt qua bậc cửa, căng lên cơ bắp toàn thân, nhìn quét bố cục trong phòng.

Toàn bộ căn phòng bố trí lấy màu đỏ vui mừng là chính, trên tường dán chữ Hỉ, đại sảnh bày một cái bàn tròn, trên bàn hai ngọn nến, nến đỏ dài bằng nửa cánh tay lay động, dưới nến là mấy cái đĩa sứ men xanh, đặt lạc, nhãn các thứ.

Phía đông bày một cái giường lớn, màn giường cùng ga giường đều là màu đỏ thẫm vui mừng, nhưng chưa có đệm chăn.

Bên giường rỗng tuếch, không có cô dâu mặc áo cưới, che khăn voan đỏ trong tưởng tượng.

Cô dâu ma không ở đây... Sợi dây lòng căng thẳng của Trương Nguyên Thanh chậm rãi thả lỏng, dùng sức phun ra một hơi, hắn quay đầu muốn nói chuyện với đồng đội phía sau, sau khi quay đầu, lại phát hiện toàn bộ phòng kết hôn cũng chỉ còn lại mình.

Ba đồng đội lại không thấy nữa.

“Chỉ có một mình mình vào phòng kết hôn?” Trương Nguyên Thanh đột nhiên rùng mình, sau đó phản ứng lại, nói thầm: “Cô dâu ma thật biết chơi, còn sắp xếp phòng tân hôn cho mỗi người.”

Xem tình huống trước mắt, phù hợp phỏng đoán thứ hai của hắn trước đó: Bốn món sính lễ đối ứng bốn chú rể, kẻ còn lại đều chết.

“Kế tiếp chỉ chờ cô dâu đến lâm hạnh! Cũng không biết cô ta sẽ chọn ai.”

Trương Nguyên Thanh quay người đóng cửa, yên lặng triệu hồi ra Tiểu Đậu Bỉ, để nó ghé vào trên đầu mình, trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Hắn xoa đầu anh linh, nhìn cảnh tượng vui mừng trong phòng, không biết sao lại nghĩ đến video xem trên mạng, thầm nhủ vừa kết hôn, liền có chồng có con, cô dâu ma cũng coi như đi lên đỉnh phong cuộc đời!

Hơn nữa con còn không phải da đen.

Ánh nến lấp lánh, trong phòng sáng sủa, Trương Nguyên Thanh vốn muốn thông qua ngọn nến cháy để cảm ứng thời gian trôi qua, không ngờ ngọn nến đặc biệt thần dị, đốt như thế nào cũng không thấy tiêu hao.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng ‘Ầm’ một tiếng bị gió âm thổi mở ra, ngọn nến lập tức tắt, cơn gió âm lạnh gào thét ở mỗi ngõ ngách của phòng tân hôn.

Trong phòng một mảng tối tăm, trong lòng Trương Nguyên Thanh chấn động, anh linh trên đỉnh đầu kịch liệt run lên, lâm vào trong sợ hãi cực đoan, như tới tận thế.

Hắn cứng ngắc quay cổ, nhìn về phía cửa chính mở rộng, bên ngoài tối đen như mực, có được năng lực nhìn đêm, hắn mơ hồ thấy một bóng dáng mặc áo cưới, đầu phủ vải đỏ, đang bước trên thảm đỏ, đi về phía phòng tân hôn.

Ngoài phòng có bóng tối nồng đậm lao tới, bóng tối so với bóng tối càng thêm thâm trầm.

Trương Nguyên Thanh có được một đôi mắt nhìn thấu đêm tối, lại nhìn không thấu luồng âm khí kinh khủng này, chỉ có thể mơ hồ nhìn bóng dáng mặc áo cưới kia, bước chân không nhanh không chậm, bước qua bậc cửa.

Giờ khắc này, Trương Nguyên Thanh cảm nhận được sự khủng bố lớn nhất từ khi sinh ra tới nay.

Loại khủng bố này không phải kinh sợ khi bị “oán linh bám trên vai” hấp thụ dương khí, không phải bối rối khi bị cương thi đuổi giết, mà là sự khủng bố trong lòng bạn có tình cảm bùng nổ, thân thể lại không làm ra được phản ứng gì.

Không thể phản kháng, không thể chống đỡ, vô tận tuyệt vọng.

Năng lực của Thần dạ du, ở lúc này không có tác dụng, hắn hoàn toàn bị áp chế.

Tiểu Đậu Bỉ bị dọa ngay cả khóc cũng không dám, thân thể nhỏ béo không ngừng phát run, vài giây sau, chủ nhân vô dụng của nó cùng nhau phát run với nó.

Bóng tối ùa vào căn phòng, bóng dáng mặc áo gả kia đi từng bước đến, tử khí nồng đậm bao phủ mỗi ngõ ngách căn phòng.

Lúc này, loa Miêu vương Trương Nguyên Thanh đặt ở trong túi lại một lần chẳng phân biệt được trường hợp phát ra âm thanh:

“Nàng đến rồi, mang theo khủng bố không gì sánh kịp... Chú rể ngồi ở bên giường, trong lòng nghĩ kế hoạch của mình, nhưng hắn nhìn như bình tĩnh, thực ra khủng...”

Loa Miêu vương nói tới đây, không biết bị cái gì quấy nhiễu, phát ra tiếng dòng điện ‘xẹt xẹt’, vài giây sau, thanh âm khôi phục, nhưng nội dung nói ra lại khiến Trương Nguyên Thanh chấn động:

“Chú rể nhìn như bình tĩnh, thực ra vui sướng vô cùng, chỉ vì cô dâu xinh đẹp, dịu dàng đoan trang, là mối tốt khó tìm, đúng, chính là như thế xẹt xẹt...”

Sau đó hoàn toàn không còn tiếng động.

Thực ra vui sướng vô cùng? ! Mày xác định mình ngay từ đầu muốn nói là cái này sao? Đoạn lời này quá nhiều cái để phun, Trương Nguyên Thanh không thể nào phun nổi, hắn cúi đầu, không dám đi nhìn cô dâu ma.

Bình Luận (0)
Comment