Linh Cảnh Hành Giả ( Bản Dịch )

Chương 15 - Trở Về (1)

Trở về (1) Trở về (1)

Đang đánh giá lá bùa giấy vàng, trước mắt Trương Nguyên Thanh hiện lên một dòng tin tức màu lam:

“Tên: Trấn Thi Phù”

“Loại hình: vật phẩm tiêu hao”

“Công năng: Trấn thi”

“Giới thiệu: Lá bùa thần dạ du cường đại chế tạo, là khắc tinh của tất cả âm vật loại thi. Dán nó ở trán âm vật có thể hoàn thành phong ấn.”

“Ghi chú: Nó chỉ có thể sử dụng một lần.”

Tin tức màu lam có chút giống giao diện thuộc tính của hắn, rõ ràng dễ thấy, đây là “linh cảnh” cho ra nhắc nhở.

Trương Nguyên Thanh tiến vào miếu cổ quỷ dị tới nay, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy loại nhắc nhở này.

“Hẳn là vật phẩm quan trọng.” Trương Nguyên Thanh gấp nó lại, thu vào trong túi áo jacket, kéo khóa lên.

Nghĩ một chút, lại một lần nữa mở ra khóa kéo.

Bởi vì hắn nhớ tới tình tiết trong một bộ tiểu thuyết võ hiệp, kiếm khách kiếm thuật cao siêu nào đó, thích dùng mảnh vải bọc kiếm đeo ở trên người.

Có một ngày, một người khiêu chiến ở lúc kiếm khách ăn cơm, hướng hắn khởi xướng khiêu chiến.

Sau đó kiếm khách liền không còn nữa.

Nguyên nhân cái chết là mảnh vải tháo ra bất tiện

Trương Nguyên Thanh tiếp theo cầm lấy sách cổ cùng gương đồng, chưa hiện lên tin tức tương quan.

Hắn đặt gương đồng ở một bên trước, thật cẩn thận mở ra quyển sách cuộn lại, ố vàng dễ nát.

Bên trên viết:

“Bái vào miếu Tam Đạo sơn nương nương đã hai năm rưỡi, ta đã học được biết chữ cùng viết. Đại sư huynh nói, chờ sư phụ siêu độ vong hồn về núi, liền có thể chính thức dẫn ta nhập môn, tu hành thuật thôn nguyệt dưỡng hồn. Đây là phương pháp nhập môn trở thành thần dạ du.”

“Yến vương phản loạn, khắp nơi bất ổn, sư phụ thân là người mạnh nhất Tùng phủ thần dạ du nhất mạch, không thể không xuống núi siêu độ người chết, nếu không chiến sự chưa định, âm họa lại nổi lên, dân chúng liền càng thêm không thể an bình.”

Trương Nguyên Thanh cảm thấy bả vai có chút đau mỏi, day day, bước đầu phán đoán, đây là một quyển tuỳ bút, cũng chính là nhật kí.

Nội dung nhật kí đều là tình huống ‘tác giả’ ở trong miếu tu hành, sinh hoạt, căn cứ chữ viết, quyển nhật kí này cùng tờ giấy trên người thi hài chủ điện có cùng nguồn gốc.

Thông qua các chữ như “Yến vương phản loạn”, tuyến thời gian là đoạn lịch sử đó chiến dịch Tĩnh Nan.

Nhưng hắn không xác định tòa miếu này thật sự tồn tại trong lịch sử hay không, bởi vì nội dung trong tuỳ bút viết “tu hành” “thần dạ du” “thuật thổ nạp” “phù lục” các từ không rõ nhưng có vẻ rất ghê gớm.

Trương Nguyên Thanh hoạt động bả vai mỏi, cảnh giác nhìn quét căn phòng một lần, lắng nghe động tĩnh ngoài phòng, sau khi xác định không có khác thường, tiếp tục đọc tuỳ bút.

Rất nhanh, hắn lật đến nội dung nối tiếp chủ điện, vài tờ đằng trước bị xé mất, nội dung tiếp theo viết:

“Mặt trời lặn, trời rốt cuộc tối, ta nghe thấy được tiếng đập cửa, kích động mở cửa, đứng ngoài cửa không phải sư phụ, mà là đại sư huynh đêm qua mất tích.”

“Đại sư huynh mất tích một ngày một đêm đã trở lại, nhưng ta không có gì vui sướng, bởi vì hắn đã chết, trở về là một thi thể. Ngực hắn máu tươi đầm đìa, trái tim không biết bị ai móc đi.”

“Đại sư huynh nhìn chằm chằm ta, hắn nói: Đừng tin tưởng sư phụ.”

Chữ mấy đoạn này viết xiêu xiêu vẹo vẹo, có thể tưởng tượng, chủ nhân tuỳ bút lúc viết đoạn nội dung này, tâm tính là bùng nổ.

Trương Nguyên Thanh khi lại lật trang tiếp theo, phát hiện bút ký không có đoạn sau, chủ nhân nhật kí cũng không viết nhật kí nữa.

“Ặc... Đừng tin tưởng sư phụ là có ý tứ gì?”

Trương Nguyên Thanh bị cú quay xe này làm cho trong lòng phát lạnh.

Là ông từ giết chết vị đại sư huynh kia? Đầu sỏ gây nên các đệ tử liên tiếp mất tích cũng là hắn? Trương Nguyên Thanh day day bả vai, đặt quyển sách lại trong túi của thi thể, tiếp theo, cầm lấy gương đồng, đang muốn rời khỏi.

Nhưng khi khóe mắt hắn trong lúc vô tình liếc gương đồng một cái, thân hình đột nhiên cứng ngắc.

Ánh trăng như nước, chiếu vào mặt gương, trong gương đồng chiếu ra bộ dáng hắn, mà ở trên lưng hắn, có một người nằm úp sấp.

Người nọ sắc mặt trắng bệch, môi tím sậm, có một đôi con ngươi trắng dã, nghiêng đầu gối lên trên vai Trương Nguyên Thanh, đôi con ngươi màu trắng kia lặng lẽ nhìn chằm chằm hắn.

Một cơn lạnh toát từ xương cụt dâng lên, lao thẳng tới thiên linh cái, Trương Nguyên Thanh như là mèo xù lông, nhảy bắn lên tại chỗ cao cao, bật ra một câu chửi quốc dân:

“Thảo nê mã (Dmm)!”

Đây là bản năng con người ở lúc bị kích thích hoặc kinh hãi mãnh liệt, không tự giác lên tiếng.

Hắn rốt cuộc biết vì sao bả vai sẽ mỏi như vậy, cũng biết vì sao thi thể bên cửa sổ phải mang theo bên người một tấm gương đồng.

Cái này là vì quan sát mình có bị oán linh bám lên vai hay không.

Nó là khi nào ghé vào trên vai ta, khi đi vào tứ hợp viện, hay là tiến vào phòng này?

Là ai cho ta dũng khí ra ngoài thăm dò, Lương Tĩnh Như* sao? !

* ca sĩ hát bài Dũng khí

Bình Luận (0)
Comment