“Nguyên Thủy Thiên Tôn? Cậu...” Tống Mạn mờ mịt nhìn về phía góc tường: “Hắn...”
Đầu óc còn có chút loạn, chỉ nhớ rõ Nhâm Quân Tử tập kích cô.
“Hắn chính là người mặc giáp.” Trương Nguyên Thanh thản nhiên nói:
“Hơn nữa còn là tên cuồng dâm, tính dâm loạn Miểu Miểu, vừa vặn bị tôi chạy tới cứu, mông Miểu Miểu cũng bị hắn bóp mấy lần. Sau này tổng bộ hỏi, cô Tống Mạn phải làm chứng thay chúng tôi.”
“Nhâm Quân Tử chính là người mặc giáp?” Tống Mạn nghiến răng ken két, “Khó trách tôi cảm thấy Miểu Miểu không giống hung thủ, vừa rồi hắn nói, phi, thiệt thòi cho lão nương còn cảm thấy hắn công phu trên giường không tệ.”
Cô cái đồ nữ hải vương này... Cô Tống Mạn, cô rất hợp với Linh Quân, quay về tôi giới thiệu cô cho hắn, các người cắm sừng lẫn nhau... Trong lòng Trương Nguyên Thanh lẩm bẩm.
Hắn đi đến bên cạnh giường quý phi, bế ngang Tôn Miểu Miểu lên, nói:
“Sẽ không có nguy hiểm nữa, cô Tống Mạn, tôi đưa Miểu Miểu trở về trước, cô xử lý thi thể một phen, qua mấy giờ nữa, chúng tôi sẽ ra khỏi phó bản, có duyên gặp lại.”
Tống Mạn đầy mình nghi hoặc, nhưng Trương Nguyên Thanh không cho cô cơ hội, bế Tôn Miểu Miểu ra khỏi phòng.
Rời khỏi ký túc xá nữ sinh, Trương Nguyên Thanh đi thẳng về phía ký túc xá nam sinh, ánh trăng sáng rõ, rơi xuống đất thành sương, chỉ là bên vườn hoa không còn thấy hoa tươi mềm mại nữa.
—— đều bị bọn họ độc chết rồi.
Tôn Miểu Miểu mềm nhũn ở trong lòng Trương Nguyên Thanh, nghiêng đầu, ánh mắt hướng chéo về mặt đất, tỏ ra có chút cứng ngắc co quắp, rất mất tự nhiên.
“Cô chưa từng được đàn ông ôm sao?” Trương Nguyên Thanh liếc cô một cái, “Chậc chậc, một đống tuổi rồi, chưa từng có bạn trai?”
Tôn Miểu Miểu so với hắn còn lớn hơn ba tuổi, bộ dáng tiêu chuẩn, gia thế lại tốt, nghĩ hẳn là không thiếu người theo đuổi.
“Liên quan gì tới cậu, nói nhảm nhiều quá.” Tôn Miểu Miểu bĩu môi.
“Bộ dạng đáng yêu, tính cách không đáng yêu một chút nào.” Trương Nguyên Thanh ác ý bóp một phát cái mông mềm mại co giãn của cô.
Tôn Miểu Miểu mặt baby, mắt to mặt tròn tựa như thiếu nữ thanh thuần, thực ra dáng người là có tiền vốn, mông no đủ nhiều thịt, đã có sự đầy đặn của phụ nữ trưởng thành, mà không phải loại mông nhỏ kia của thiếu nữ.
Là hệ thuần dục hiếm thấy.
“Cậu cậu cậu...” Tôn Miểu Miểu đỏ mặt lên, cả giận nói: “Cậu chờ đó, ra khỏi phó bản, tôi bảo ông nội đánh chết cậu.”
Cảm thấy chưa hết giận, liền tức giận đưa tay đi cào mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Lại bị bóp thêm vài cái.
…
Ký túc xá nam sinh, phòng số 508.
Phòng Hạ Hầu Ngạo Thiên.
Trương Nguyên Thanh đặt Tôn Miểu Miểu mềm nhũn ở trên giường quý phi, thuận thế ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn về phía ba đồng bạn một phân thân, nói:
“Ánh mắt các người nhìn tôi có chút kỳ quái.”
Triệu Thành Hoàng và Thiên Hạ Quy Hỏa chưa nói gì, Hạ Hầu Ngạo Thiên nhíu mày nói:
“Vết cào trên mặt cậu là chuyện gì xảy ra, người mặc giáp cào ra?”
“Ồ, đây là Miểu Miểu cào, tôi cứu cô ấy, cô ấy muốn lấy thân báo đáp, tôi liền từ chối, hừ, đừng mơ!”
“Thúi lắm, rõ ràng là cậu ăn đậu hũ tôi.”
“Tự cô không thể đi, trách tôi?”
Thiên Hạ Quy Hỏa không kiên nhẫn ngắt lời:
“Được rồi, không có tâm tình xem các người liếc mắt đưa tình, trả lại Vạn Nhân Đồ cho tôi.”
Trương Nguyên Thanh lấy ra giáp toàn thân màu đỏ sậm, “rầm” một tiếng ném xuống đất.
Tôn Miểu Miểu thì trừng mắt nhìn sỉ nhục của Hỏa Sư nổi tiếng thiên hạ:
“Không có liếc mắt đưa tình.”
Thiên Hạ Quy Hỏa a một tiếng, vừa nhanh chóng thu hồi Vạn Nhân Đồ, vừa hỏi ngược lại: “Hai người chưa nghĩ tới để cô Tống Mạn giải độc? Một người muốn ôm, một người ôm, chuyện đơn giản như vậy, có cái gì phải thể hiện.”
Trương Nguyên Thanh cùng Tôn Miểu Miểu nhất thời ngây cả người.
Thấy hai người không nói lời nào, Thiên Hạ Quy Hỏa khinh thường cười xùy một tiếng.
Thiên Hạ Quy Hỏa quả thật là Hỏa Sư, Hỏa Sư không hiểu phong tình.
Tôn Miểu Miểu vụng trộm liếc Nguyên Thủy Thiên Tôn một cái, có chút xấu hổ, có chút thẹn quá hóa giận phồng má.
Trương Nguyên Thanh ho khan một tiếng:
“Người mặc giáp là Nhâm Quân Tử, đã bị tôi giết.”
Hắn kể lại tình huống sự việc, tiếp nhận da người đưa qua, lại lấy ra gương Yata thu hồi phân thân.
“Thì ra là như thế.” Thiên Hạ Quy Hỏa giật mình, hỏi: “Món đạo cụ la bàn kia, cậu tính xử lý như thế nào?”
“Xác suất đại khái phải nộp lên, tổng bộ bên kia không dễ làm lấy lệ, tôi tính hỏi ý kiến Phó trưởng lão trước một phen.” Trương Nguyên Thanh nói ra ý nghĩ của mình, “Ở trước đó, chúng ta khớp khẩu cung trước một chút, miễn cho bị tổng bộ phát giác.”
“Thật ra phát giác cũng không sao cả, bọn họ nhiều nhất hoài nghi, không thể nghiệm chứng địa cung từng mở ra hay không.” Triệu Thành Hoàng nói.
Kế tiếp, mọi người bàn bạc thống nhất lí do thoái thác, sau khi định ra xong, Trương Nguyên Thanh nói:
“Tôi cảm thấy cần thiết thêm một tầng bảo hiểm nữa, không phải là không tín nhiệm mọi người, nhưng cẩn thận không bao giờ là thừa.”