Linh Cảnh Hành Giả ( Bản Dịch )

Chương 1504 - Chương 1504. Nguyên Thủy Hiến Vật Quý (3)

Chương 1504. Nguyên Thủy hiến vật quý (3)
Chương 1504. Nguyên Thủy hiến vật quý (3)

Hắn hóa thành một ánh sao tiêu tán, xuất hiện ở phòng sách của Phó Thanh Dương.

Phòng khách rộng rãi xa hoa, Tiền công tử một thân áo trắng ngồi ở sau bàn gỗ thịt giá trị cao vút, xử lý công việc của bộ tuần tra, ánh mắt hắn chăm chú xem văn kiện, chưa ngẩng đầu, thản nhiên nói:

“Về sau vào nhà gõ cửa, như vậy không đủ lễ phép.”

Trương Nguyên Thanh nhìn quét một vòng, không thấy Linh Quân, lập tức mở miệng nói:

“Lão đại, học viện Tần Phong đã xảy ra chuyện.”

Phó Thanh Dương lúc này mới ngẩng đầu.

Trương Nguyên Thanh lấy tốc độ nhanh nhất, mang chuyện xảy ra trong học viện Tần Phong nói cho Phó Thanh Dương, lược bớt chi tiết trong địa cung, chỉ nói thành công tiến vào phó bản ẩn, nhưng một cây chẳng chống vững nhà, cho nên mời bốn vị đồng bạn.

Phó Thanh Dương nghe Nguyên Thủy Thiên Tôn thao tác giết ngược Nhâm Quân Tử, mặt không biểu cảm, không có chút vẻ mặt tán dương, giống như đây là điều hắn phải làm.

Giống như Nhâm Quân Tử chỉ là một tên rác rưởi bé nhỏ không đáng kể, cho dù có được mảnh vỡ La Bàn Quang Minh.

Xử lý rác rưởi chẳng lẽ là việc khó?

“Trước mắt, giáo viên học viện còn chưa biết cửa đá từng mở ra, cũng không biết mục đích Nhâm Quân Tử giết người, tôi với đám người Tôn Miểu Miểu đã khớp khẩu cung.”

Trương Nguyên Thanh nói xong, nói: “Lão đại, anh xem lại xem, còn có sơ hở hay không?”

Phó Thanh Dương nghe Nguyên Thủy Thiên Tôn kể, lông mày nhíu lại:

“Sơ hở lớn nhất chính là động cơ giết người của Nhâm Quân Tử, thân mang La Bàn Quang Minh, lẻn vào học viện Tần Phong, hắn không có khả năng chỉ vì giết mấy Thánh Giả mới vào cấp 4.”

Suy tư vài giây, hắn nói:

“Giả ngu đi, không cần thiết cho tổng bộ một câu trả lời, dù sao cậu cũng là người bị hại. Chỉ cần chuyện cậu có được chìa khóa không tiết lộ, tổng bộ liền không hoài nghi đến cậu.

“Bọn họ sẽ cảm thấy hoang mang, cảm thấy không hợp lý, cảm thấy bên trong nhất định có tình báo chưa biết, nhưng bọn họ vĩnh viễn không có chứng cứ. Thiên Hạ Quy Hỏa, Hạ Hầu Ngạo Thiên cùng Triệu Thành Hoàng, ba người bọn họ còn chưa bại lộ, không cần nhiều lời.

“Lỗ hổng duy nhất là bộ giáp kia của Tôn Miểu Miểu.”

Trương Nguyên Thanh lập tức nói: “Tôn trưởng lão sẽ gánh vác.”

Kinh thành, tứ hợp viện.

Dưới tàng cây hòe, Tôn Miểu Miểu mặc quần bò bó sát nhạt màu, áo thun màu đen, trang phục thanh thuần, nhảy vũ đạo vui vẻ gần đây lưu hành trên mạng.

Ở phía sau cô, là từng tiểu anh linh, vươn cẳng chân, vung bàn tay, theo cô nhảy vũ đạo giống nhau.

Điện thoại di động trong túi phát ra giọng nam cực giàu tiết tấu, trầm thấp từ tính:

“Yêu em đơn độc đi ngõ tối, yêu bộ dáng không đắt tiền của em, yêu em giống với anh, chỗ hổng cũng giống nhau.”

Cô giống như cô giáo mầm non dẫn dắt trẻ con.

Tôn trưởng lão trên xích đu không thể nhịn được nữa, “Đủ rồi, Miểu Miểu, cháu cút ra ngoài cho ông, về sau còn bật bài hát này, ông liền ném cháu vào doanh trại huấn luyện.”

Mỗi lần nghe được bài hát này, bọn nhỏ trên cây liền mất khống chế tập thể.

Ngọn lửa thuần dương bỗng nhiên dâng trào.

Các anh linh nhỏ bị dọa, vừa hát vang “Chiến sao, chiến đi”, vừa tản ra bỏ chạy, trốn về trong cây hòe.

“Ông nội, cháu vẫn luôn ở doanh trại tập huấn mà, cháu trở về là hướng ông báo cáo sự việc.” Tôn Miểu Miểu rút ra điện thoại di động trong túi, tạm dừng nhạc, nói:

“Học viện Tần Phong đã xảy ra chuyện.”

Cô mang chuyện Nhâm Quân Tử làm ở trong học viện Tần Phong nói đơn giản một lần.

“Nguyên Thủy Thiên Tôn hoài nghi là thành viên Ám Dạ Mân Côi?” Tôn trưởng lão nhíu mày:

“Nhâm Quân Tử vô duyên vô cớ giết hại học viên làm cái gì? Không, không phải vô duyên vô cớ, hắn tựa như có mục đích gì. Còn có, cháu từ bao giờ có áo giáp cấp Chúa Tể?”

A, ông nội lão hồ ly này, quả nhiên không dễ lừa gạt... Tôn Miểu Miểu giả ngu:

“Cháu nào biết Nhâm Quân Tử vì sao giết người, ông nội, bộ giáp đó là của Nguyên Thủy Thiên Tôn, hắn cho cháu mượn chơi chút, lai lịch bộ giáp tựa như có chút vấn đề, hắn không muốn hướng Ngũ Hành minh thẳng thắn lai lịch của áo giáp, muốn mời cháu hỗ trợ lừa gạt cho qua.

“Ngũ Hành minh nếu hỏi tới, ông cứ nói là ông cho cháu được không, coi như cảm tạ hắn cứu cháu một mạng.”

Tôn trưởng lão cười nhạo nói: “Ông vì sao phải giúp hắn, ông cũng hồ đồ như vậy rồi.”

Lòng dạ hẹp hòi... Tôn Miểu Miểu lặng lẽ lườm nguýt một cái, chạy bước nhỏ qua, vòng đến đoạn trước xích đu, từ phía sau ôm lấy cổ Tôn trưởng lão, làm nũng nói:

“Ông nội ~ dù sao là chuyện của Ngũ Hành minh người ta, xin ông đó ~ ông nội ông nội ông nội...”

“Được rồi, cháu là nhóc hồ lô sao?” Tôn trưởng lão ghét bỏ nói: “Biết rồi.”

Tôn Miểu Miểu vui vẻ ở trên khuôn mặt già của ông nội thơm “Bẹp” một cái.

Hết chương 1504.
*Mẹo: Vuốt sang trái hoặc phải để nhảy chương nhanh hơn!
Bình Luận (0)
Comment