Liên Tam Nguyệt nghĩ một chút, “Cho 200.000 đi.”
“Thành giao!”
Hạ Hầu Ngạo Thiên tháo xuống ba lô hai vai, lấy ra bốn cọc tiền mặt, bày ở quầy thu ngân.
Chợ đen giao dịch, dùng đều là tiền mặt, thường thức này hắn là biết.
Nếu tiền mặt không đủ, thì có thể dùng đạo cụ gán nợ, hướng chủ nhân chợ đen cầm đồ, trong kỳ hạn quy định trả tiền là được.
Trả xong tiền mặt, Hạ Hầu Ngạo Thiên xoay người bước đi.
“Đợi một chút!” Liên Tam Nguyệt đột nhiên gọi lại, mỉm cười nói: “Đến cũng đến rồi, không kiến thức một phen chợ đen của Vạn Bảo Ốc?”
Không có tiền, không muốn kiến thức... Hạ Hầu Ngạo Thiên đang muốn từ chối, nhưng một câu của Liên Tam Nguyệt đã hấp dẫn hứng thú của hắn.
“Tuy trong chợ đen thứ tốt không nhiều, nhưng có đôi khi cũng có thể nhặt được hàng.”
Hạ Hầu Ngạo Thiên nghe được câu này, DNA cũng rục rịch, thầm nhủ chẳng phải chính là cảnh tượng chuyên thuộc về nhân vật chính?
Lập tức thay đổi chủ ý, “Có thể!”
“Vào chợ đen cần thẻ bài, một cái 100.000.” Liên Tam Nguyệt xòe lòng bàn tay, có thể một tấm thẻ bài gỗ sơn đen dài dài, mặt trước viết bốn chữ “Tài Nguyên Quảng Tiến”.
100.000? Sao cô không đi cướp! Trong lòng Hạ Hầu Ngạo Thiên lẩm bẩm.
Sau khi chi trả phí dụng thẻ bài, hắn tiến vào chợ đen Vạn Bảo Ốc, thấy cảnh tượng rộn ràng nhốn nháo.
“Quy mô thật lớn.”
Hạ Hầu Ngạo Thiên lòng đầy chí khí bắt đầu đi dạo chợ đen, thân là Học Sĩ nội tình tri thức phong phú, lại có ông lão trong nhẫn ở bên, hắn tự tin có thể nhặt được món hời ở chợ đen.
Nửa giờ sau, Hạ Hầu Ngạo Thiên vẻ mặt ngây dại đứng ở trong chợ đen.
Nơi này thế mà, tất cả đều là hàng giả?
Cũng không phải không có đạo cụ cùng tài liệu, nhưng những thứ đó đều là yết giá rõ ràng, không tồn tại tình huống rõ ràng là đạo cụ, tài liệu, lại bị người ta nghĩ lầm là phế vật không đáng tiền.
Tóm lại, đạo cụ cùng tài liệu nơi này đều rất đắt, phế vật cũng rất đắt, căn bản không tồn tại khả năng nhặt được món hời.
“Hiển nhiên là nơi này có vấn đề, mà không phải mình xảy ra vấn đề, cơ duyên của mình không ở nơi này.” Hạ Hầu Ngạo Thiên ảo não 100.000 tệ trôi theo dòng nước, tính rời khỏi.
Lúc này, tiếng Liên Tam Nguyệt từ bên cạnh truyền đến:
“Chưa mua được vật phẩm vừa lòng? Vậy có hứng thú thể nghiệm một phen cảm giác luyện khí hay không.”
Hạ Hầu Ngạo Thiên thân là Phương Sĩ nghe vậy, DNA lại động, hỏi: “Nói như thế nào?”
Liên Tam Nguyệt vòng eo uyển chuyển, lắc hông phong tình vạn chủng: “Đi theo tôi.”
Hạ Hầu Ngạo Thiên ôm tò mò cùng nghi hoặc, đi theo cô rời khỏi chợ đen, xuyên qua lôi đài quyết đấu, đến bên ngoài một gian phòng.
Liên Tam Nguyệt vặn mở cửa phòng, vẫy lui hai thủ vệ bên trong, hướng tới đỉnh lô ba chân bĩu môi, cười nói:
“Nó là luyện khí sư vĩ đại nhất trên đời, cậu có thể chạm vào nó, tra xem thuộc tính.”
Hạ Hầu Ngạo Thiên cất bước tiến lên, tò mò đưa tay ra, ấn lên thân lò, vài giây sau, hắn lộ ra vẻ mặt rung động:
“Vậy mà... vậy mà là đạo cụ loại quy tắc?”
Mặt khác, hắn cảm thấy cái lò này có chút quen mắt, hơi nhớ lại, đã nhớ ra, trong tàng bảo khố địa cung thờ bức tranh Oa Hoàng, bên trên còn có một cái lò tương tự.
Lúc này, hắn cảm ứng được trong nhẫn truyền đến tinh thần dao động mãnh liệt.
…
Sân bay quốc tế Tùng Hải.
Chiếc máy bay màu trắng bạc cắt qua trời xanh, chậm rãi hạ xuống, dọc theo đường băng trượt hồi lâu, dừng lại.
Trương Nguyên Thanh đội mũ lưỡi trai cùng đeo khẩu trang, cùng Chỉ Sát cung chủ kết bạn ra khỏi cabin, ở dưới nhân viên đón chuyến bay sớm chờ đợi đã lâu dẫn dắt, ngồi lên xe đưa đón.
Đến nhà để xe của sân bay, Chỉ Sát cung chủ cười mỉm cáo từ, tự rời đi.
Trương Nguyên Thanh ngồi lên chiếc xe xa hoa Phó Thanh Dương sắp xếp, quay về vịnh Phó gia.
Hắn lấy ra điện thoại di động, bỏ hình thức máy bay, điện thoại di động lập tức “ting ting” vang không ngừng, mấy chục tin nhắn chưa đọc, mấy chục cuộc gọi lỡ.
Trong đó có ba cái là của Tạ Linh Hi cùng Nữ Vương, còn lại tất cả đều là của Quan Nhã.
Trương Nguyên Thanh mở ra phần mềm nói chuyện phiếm, xem tin.
Quan Nhã gửi hắn hơn hai mươi tin nhắn, một nửa là văn tự, thân thiết biểu đạt mình hối hận cùng hoang mang, vừa vãn hồi hắn, vừa nói mình ngày hôm qua có thể đã bị cái gì ảnh hưởng, chia tay không phải bổn ý.
Xin lỗi vì hành vi không có lý trí hôm qua, hy vọng nói chuyện với hắn.
Thấy hắn chậm chạp không trả lời, gọi điện thoại lại tắt máy, đại khái là hoảng rồi, liền bắt đầu gửi tin nhắn thoại, trong mấy tin nhắn thoại cuối cùng mang theo nức nở.
Tạ Linh Hi gửi hắn hai tin nhắn, một cái là anh họ Tạ Linh Chu chết ở học viện Tần Phong, trong nhà thông báo, bảo cô về tham gia lễ tang, cho nên cần rời khỏi Tùng Hải vài ngày.
Một cái khác là rụt rè hỏi: Thật sự chia tay với chị Quan Nhã rồi?