Cô rốt cuộc bỏ đi toàn bộ ngụy trang, mang mình chân thật nhất triển lộ ở trước mắt bạn trai.
Trương Nguyên Thanh vậy mới biết, thì ra chị Quan Nhã dưới bề ngoài thành thục ổn trọng, kinh nghiệm phong phú, kiến thức rộng rãi, cất giấu một cô gái nhỏ yếu đuối.
Cho nên cô mới sẽ bất đồng như vậy.
Trong bóng đêm, ai cũng chưa nói nữa, chỉ có điều hòa “Vù vù” thổi gió lạnh.
Trương Nguyên Thanh lại bắt đầu hôn cổ, má của cô, nhẹ nhàng nói: “Đã như vậy, vì sao không từ mụ mụ bắt đầu phản kháng chứ?”
Quan Nhã lẩm bẩm nói:
“Nguyên Thủy, chị không muốn tiếp tục như vậy nữa, cậu giúp chị một phen, giúp chị bước ra một bước này.”
Tình yêu là thể nghiệm ngọt ngào hơn nữa ấm áp, tình yêu trên giường càng nên kịch liệt, phóng túng, thuần túy, những bất hạnh cùng thương cảm thơ ấu không nên xuất hiện ở nơi này, cho nên Trương Nguyên Thanh ở bên tai cô khẽ cười nói:
“Cho nên chị Quan Nhã, tôi có thể biết được sâu cạn của chị chưa?”
Lời của hắn làm nhạt đi bi thương cùng ủ dột hồi ức mang đến, khiến tâm tình Quan Nhã chợt có chuyển biển tốt, cười khanh khách nói: “Dựa vào ba tấc đinh của cậu?”
“Không, là từ vườn bách thảo đến tam vị phòng sách.”
Quan Nhã chưa phản bác, lặng yên không một tiếng động dựa vào trong lòng hắn.
Mình, mình rốt cuộc có thể nhập cung rồi... Trương Nguyên Thanh nhất thời mừng như điên, hít thở lập tức dồn dập, hắn biết rõ nên dứt khoát mà không dứt khoát nhất định có chuyện.
Lập tức xoay người ngồi dậy, tiểu tướng áo bào trắng mới ra chiến trường, không nói hai lời, tháo đi điền vị, nhấc lên váy giáp của địch quân, tay cầm thương bạc, liền muốn đâm địch nửa thước.
Tướng địch bất ngờ không kịp phòng bị, gập chân vặn lưng, thân pháp nhanh nhẹn, liên tục né tránh thương bạc đâm, hoảng hốt nói:
“Cậu muốn làm gì?”
Tiểu tướng áo bào trắng đáp: “Lấy đả cẩu bổng pháp của tôi, phá thành địch.”
Tướng địch không vui, nói: “Hai quân giao chiến, cần phái sứ thần với nhau, mò mẫm lẫn nhau, thượng công tâm, hạ công bàn, đợi kẻ địch bại lộ sơ hở, lại một đòn trúng mục tiêu, đại chiến ba trăm hiệp.
Tiểu tướng áo bào trắng dù sao lý luận vững chắc, trong đầu hiện lên kỹ xảo mẫu mực của một đám danh sư Nhật Bản, đối với yêu cầu của tướng địch hiểu rõ trong lòng, lập tức cầm thương bạc nửa thước, nâng lên trán tướng địch, mũi thương chỉ thẳng cằm, vui vẻ nói:
“Chị Quan Nhã, thì ra chị là muốn chính miệng nghiệm chứng tôi dài ngắn.”
“Cút! !”
Tướng địch không chịu nổi chịu nhục, giận dữ, vung bàn tay lên, đánh tiểu tướng áo bào trắng ra khỏi chiến trường.
Tiểu tướng áo bào trắng kinh nghi bất định, không biết nơi nào xảy ra sai lầm, không cam lòng thả cọp về núi, lại kiêng kị uy thế của nó, hai bên ở trong bóng đêm giằng co, giương cung bạt kiếm.
Khoảng khắc, tiểu tướng áo bào trắng nảy ra ý hay, dùng một chiêu mị địch thuật, trở về chiến trường.
Tiểu tướng áo bào trắng rút kinh nghiệm xương máu, lĩnh ngộ nguyên nhân thất lợi, trầm lòng xuống, nhớ tới danh sư hải vương dạy, lấy chỉ pháp “nhẹ mềm chậm vuốt xoa đè gảy” công tâm, lấy kỹ năng chiến đấu bằng lưỡi trong miệng.
Đùa bỡn kẻ địch thở hổn hển, khí tức hỗn loạn, mông run lên, cả người như nhũn ra, không có sức phản kháng.
Tiểu tướng áo bào trắng đứng thẳng dậy, mắt chứa thần quang lao vào bóng tối, tập trung nhìn vào, chỉ thấy:
Đôi chẩm ô vân đọa thúy kiều, hơi thở như lan, mắt đầy xuân kiều. Núi tuyết ngạo nghễ hoa mai điểm. Xuân sang, hương ngọc quanh quẩn, tấm lưng mảnh mai cong vút. Dưới liễu cửa son chỗ mất hồn, thiết giáp bằng ren khóa đêm xuân. Chợt thấy hai con mãng xà trắng tới, muốn nghênh đón lại còn xấu hổ muốn vặn lưng.
Cúi xuống, da chân như xuân nghiên, gót ngọc lấp lánh sáng, Thiên Tôn không buông tay, ngậm ngón tay nghịch đầu lưỡi.
Tướng địch biến sắc, hô to: Tiểu tặc, đừng vội nhục ta!
Nào ngờ đã trúng kế điệu hổ ly sơn bị Thiên Tôn bắt lấy hai con mãng xà trắng, giật xuống giáp ren, động thân đâm ra thương trong tay, nhập địch nửa thước, đổ máu tại chỗ.
Tướng địch kêu đau một tiếng, bàn chân khum lại, nước mắt rơi như mưa.
“Rầm rầm rầm...”
Giường đôi bắt đầu lay động đánh vào trên tường từng lần, từ tha thả đến nhanh chóng, từ chậm đến mau, chăn nổi sóng, chất lỏng đầm đìa.
Một khắc đồng hồ sau, Thiên Tôn điên cuồng hô: Ta ở nhân gian xây tổ tiên, kể từ nay không lên cửu trùng.
Đến lúc này, mây tan mưa tạnh, vạn vật đều yên tĩnh.
Tướng địch thở dốc một lát, nhìn về phía Thiên Tôn, kinh nghi bất định, nói: “Chỉ có vậy?”
“...” Trương Nguyên Thanh tức giận nói: “Em dùng loại ánh mắt nhìn anh nữa, anh tức giận đó.”
(từ giờ dịch giả sẽ đổi cách xưng hô. Vì tiếng Trung chỉ có wo-ni, còn tiếng Việt thì phong phú hơn)
Quan Nhã cười ha ha nói: “Gà giò nho nhỏ.”
Em đừng ép anh dùng Bình Xịt Kẻ Bền Bỉ nha... Trương Nguyên Thanh nghiến răng nghiến lợi, lại xoay người đè lên.
“Ầm ầm ầm...”
Giường lớn rộng rãi nặng nề, lại một lần nữa va chạm vách tường có tiết tấu, trong lúc đó kèm theo tiếng đệm ở dưới áp lực, lần lượt sụp đổ “Kẽo kẹt”.