Linh Cảnh Hành Giả ( Bản Dịch )

Chương 1546 - Chương 1546. Quân Thanh Vào Ải (10)

Chương 1546. Quân thanh vào ải (10)
Chương 1546. Quân thanh vào ải (10)

Nhóc mập đầu tiên là mắt sáng lên, tiếp đó nhíu mày:

“Cái này rất khó, cao tầng nam phái sẽ không tín nhiệm Thái Nhất môn, Thái Nhất môn cũng tương tự. Chẳng qua...”

“Tôi giá trị kinh nghiệm 20% rồi.”

Thanh âm đột nhiên cất cao cắt ngang hai người nói chuyện với nhau.

Trương Nguyên Thanh quay đầu, vẻ mặt cổ quái nhìn về phía Khấu Bắc Nguyệt: “Cho nên thế nào, cần tôi khen cậu sao!”

Khấu Bắc Nguyệt thình lình bị chiếu lại một nước, nhất thời có chút dại ra, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Không cần! !”

Nhóc mập tiếp tục nói: “Nhưng tôi sẽ báo cáo việc này, vài ngày nữa truyền đạt lại thái độ của cao tầng cho anh.”

Trương Nguyên Thanh khẽ gật đầu, lúc này mới vỗ vỗ bả vai Khấu Bắc Nguyệt, nói:

“Thay tôi hỏi thăm Tiểu Viên.”

“Cút cút cút!”Khấu Bắc Nguyệt kêu lên giống như một con chó săn nhỏ phẫn nộ.

...

Quan Nhã rửa ráy xong, thay một chiếc váy dài nửa người sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái—— không thích hợp mặc quần dài.

Lại mang ga giường, chăn đệm giăng kín vết bẩn tháo xuống, ném vào trong máy giặt hủy thi diệt tích, mở ra cửa sổ, cầm nước hoa đắt đỏ xịt một lúc lâu.

Xác định hương vị của Nguyên Thủy con chết tiệt tan đi, cô mới thả lỏng.

Quan Nhã đứng ở bên cửa sổ, nhìn cảnh sân tràn ngập màu xanh dưới ánh mặt trời, ngẩn người.

Đã tới lúc nên tĩnh tâm nghĩ chuyện của mình.

Quá khứ cô luôn luôn trốn tránh, trốn tránh đám cưới mẫu thân yêu cầu, trốn tránh hoàn cảnh gia tộc, cho rằng chỉ cần lặng lẽ vô danh qua ngày, gia tộc chung quy sẽ quên mình.

Dù sao đám cưới cũng cần chú ý chất lượng, một con gái nhánh phụ phế vật sao có thể sinh ra đời sau ưu tú cho gia tộc Miller chứ?

Nhưng cô quá ngây thơ rồi, thiên phú thứ này, sớm ở lúc con nít bạn không rành thế sự, gia tộc đã thông qua các loại phương thức kiểm tra ra.

Chiến đấu, chỉ số thông minh, năng lực ứng biến, năng lực kết giao quan hệ...

Các loại lớp huấn luyện thời kỳ thiếu niên, đều là gia tộc kiểm tra.

Quan Nhã thành tựu thấp không quan trọng, tính cách của cô dẫn tới bình thường, nhưng không có quan hệ với thiên phú, làm cô con gái cưng của ông trời các hạng kiểm tra đều ở ưu tú trở lên, thiên phú chiến đấu chỉ dưới chị họ, cô là đối tượng thông gia tuyệt hảo.

Gia tộc là nghĩ như vậy, mẫu thân cũng là nghĩ như vậy.

Đám cưới là nghĩa vụ bắt buộc khi các ngươi hưởng thụ lợi ích của gia tộc tiền lãi —— Từ nhỏ đến lớn, các trưởng bối luôn nói như vậy.

Lời như vậy, ở trong mười mấy năm quá khứ, in dấu thật sâu ở trong lòng bọn họ, trở thành chuyện theo lý thường phải làm.

Cô vẫn luôn trốn tránh đám cưới, lại chưa bao giờ nghĩ tới phản kháng, chính như mẫu thân lúc trước không phản kháng đám cưới.

Bởi vì gia tộc đã đóng xuống dấu chạm nổi tư tưởng ở trên người bọn họ.

Từng màn lúc nhỏ lướt qua ở trong đầu, cha mẹ lạnh nhạt, gia đình lạnh như băng, huấn luyện nghiêm khắc, người tình của mẹ, tiểu tam của cha, hai vợ chồng sắc mặt ghê tởm làm bộ ân ái... Chuyện cũ lần lượt hiện lên, lại nhanh chóng biến mất.

Quan Nhã lấy ra điện thoại di động, gửi một tin nhắn:

“Nếu trong nhà bảo cậu cưới, cưới cô gái không thích thì làm thế nào?”

“Đinh đông!” Tin nhắc trả lời, nội dung là:

“Vậy tôi chính là trẻ mồ côi.”

Quan Nhã nắm điện thoại di động, nhìn về phía cảnh vật ngoài cửa sổ, khóe miệng tinh xảo như điêu khắc có nụ cười nhẹ.

Cô biết nên làm như thế nào rồi.

Quan Nhã mở ra danh bạ, gọi một số điện thoại rất lâu rất lâu rồi chưa liên lạc.

“Tu tu, tu tu ~”

Một hồi lâu sau, cuộc gọi kết nối, trong loa truyền đến giọng nói lạnh lùng của phụ nữ:

“Con còn biết gọi điện thoại cho mẹ? Có phải cho rằng tránh ở chỗ Phó Thanh Dương, thì thật sự có thể không để mệnh lệnh gia tộc vào mắt hay không?”

“Con có bạn trai rồi!”

Đầu kia điện thoại đột nhiên yên tĩnh.

Khóe miệng Quan Nhã nhếch lên: “Mùi vị đàn ông thật không tệ.”

“Quan Nhã! !” Người phụ nữ đầu kia điện thoại hổn hển hét lên: “Con muốn tạo phản có phải hay không, ai cho con cái gan đó! ? Con tin hay không lão nương trong vòng ba ngày, khiến gã đàn ông đó của con chết không có chỗ chôn.”

Quan Nhã cười nói:

“Mẹ, Phó Tuyết, con không phải đang hướng mẹ báo cáo, con là đang thông báo mẹ. Từ nay về sau, đường của con, con muốn tự mình đi.”

Cô đổi giọng, giọng điệu lạnh như băng:

“Mẹ dám động vào người đàn ông của con, con liền dám khiến mình biến thành trẻ mồ côi.”

Nói xong, cô dứt khoát lưu loát kết thúc cuộc gọi. Quan Nhã quay mặt về cửa sổ, dang rộng vòng tay, như là đang ôm cái gì, lẩm bẩm: “Thực sướng ~”

Trung Nguyên, Khai Phong phủ.

Người đàn ông trung niên mặc trang phục mát mẻ mùa thu, đội một cái mũ lưỡi trai, sau khi ở cửa sổ bán vé của cảnh khu mua vé vào cửa, xuyên qua cổng thành cao lớn, tiến vào tòa cổ thành có được khí tức lịch sử cổ xưa này.

Ở Khai Phong, có câu ngạn ngữ: Khai Phong thành, thành đè lên thành, trong lòng đất chôn mấy tòa thành.

Hết chương 1546.
*Mẹo: Vuốt sang trái hoặc phải để nhảy chương nhanh hơn!
Bình Luận (0)
Comment