“Sẽ!” Phó Thanh Dương đứng dậy rời khỏi bàn, vừa đi về phía tủ rượu, vừa nói:
“Cậu có thể thông gia với gia tộc Miller, coi là một hạng mục giá trị hơn 100 tỷ dollar, người phụ trách hạng mục là cha mẹ Quan Nhã, người đầu tư là Phó gia cùng gia tộc Miller.
Vụ làm ăn này làm xong, hai người bọn họ có thể đạt được lượng lớn phần trăm.”
Vặn mở nắp chai rượu, rót cho mình non nửa chén, khẽ nhấp một ngụm, nhìn về phía Nguyên Thủy Thiên Tôn:
“Bây giờ bị cậu làm hỏng rồi, cậu nói có tìm cậu gây phiền toái hay không?”
Linh Quân dùng sức gật đầu, ở bên phụ họa:
“Quan Nhã quả thật bị cậu làm hỏng rồi, mà cậu trừ bỏ cái gọi là tiềm lực, không có cái gì cả. Không có thế lực, không có tài sản, cha mẹ người ta đáp ứng mới là lạ.”
Phó Thanh Dương lạnh lùng liếc hắn một cái, một lần nữa nhìn về phía Trương Nguyên Thanh:
“Thân phận quan phương là cái ô dù rất tốt, bà ấy nhiều nhất chính là vận dụng thế lực trong tay, ở dưới tình huống quy tắc cho phép chèn ép cậu, sau đó lại tìm cậu đàm phán.
Sẽ không dễ dàng lựa chọn ám sát.”
Ám sát... Trương Nguyên Thanh nhíu mày, loại chuyện này xảy ra ở trên thân người thường, mẹ vợ bởi bất mãn con rể vì thế thuê kẻ giết người, quả thực quá phận lắm rồi.
Nhưng ở trên thân gia tộc lớn, ngược lại là nhìn quen lắm rồi.
Một khi liên quan đến lợi ích, quyền lực khổng lồ, luân lý đạo đức thứ này liền biến thành bài trí, từ cổ đến nay đều như thế.
“Vậy bà ấy nếu ám sát tôi thì làm sao?” Trương Nguyên Thanh nói.
Phó Thanh Dương thản nhiên nói: “Ám sát nhân viên quan phương, tội chết!”
Trương Nguyên Thanh biết, đây là thái độ của Tiền công tử.
Lập tức yên lòng.
Phó Thanh Dương đi trở về bên bàn, lấy ra một kẹp văn kiện, đưa tới:
“Học viện Tần Phong thành lập tới nay, toàn bộ danh sách huấn luyện đều ở đây.”
Trong lòng Trương Nguyên Thanh lập tức trở nên kích động.
…
Sau buổi trưa, khách sạn Vô Ngân.
Nhóc mập đỗ xe điện xong, quay về khách sạn, chào hỏi Tiểu Viên đứng ở quầy, vội vàng bước vào bên trong khách sạn.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Tiểu Viên nhìn cửa chính khách sạn, giọng điệu bình thản hỏi.
Cô vẫn luôn lạnh lùng nhàn nhạt, không thích cười, vẻ đẹp lạnh lùng đó tựa như cây mai lạnh ở tháng chạp.
“Vừa rồi nhìn thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn.” Nhóc mập dừng bước, nói: “Thái Nhất môn tựa như muốn hợp tác với nam phái, hắn là người dẫn mối, tôi hướng đại trưởng lão báo cáo việc này.”
Tiểu Viên nhíu lại chân mày tinh xảo, “Hắn đã đến thành phố Kim Sơn?”
“Vâng! Đã về Tùng Hải.”
Nói xong câu này, nhóc mập thân là Huyễn Thuật Sư, cảm xúc cảm ứng được trên người Tiểu Viên dâng trào lên sự không vui mãnh liệt, sau đó bình ổn.
Hàn mai tỏ ra càng lạnh lùng xinh đẹp hơn rồi, cô lạnh lùng “ồ” một tiếng.
Thì ra lão đại lo lắng là đúng... Nhóc mập bình tĩnh nhìn cô vài lần, lão đại Khấu Bắc Nguyệt nói, Tiểu Viên lão nữ nhân này à, có ái muội với tiểu tử Nguyên Thủy Thiên Tôn này.
Hắn rất lo lắng Tiểu Viên bị Nguyên Thủy Thiên Tôn cướp đi.
Nhóc mập lúc ấy thầm nhủ, trời phải có mưa mẹ phải lập gia đình, cậu không ngăn được.
Lời này khẳng định là không dám nói ra, sẽ bị Yêu Mê Hoặc (Hỏa Sư) áp sát đánh đau.
Làm Huyễn Thuật Sư, cảm xúc của Khấu Bắc Nguyệt ở trong mắt hắn, chính là mạng wifi không đặt mật mã, muốn vào là vào.
Nhưng cảm xúc của Tiểu Viên cực kỳ nội liễm, không dùng kỹ năng, rất khó bắt giữ.
Trước kia nửa tin nửa ngờ đối với ý kiến của lão đại, bây giờ hắn tin rồi.
Vượt ở trước khi Tiểu Viên lạnh lùng liếc tới, nhóc mập chạy vào trong khách sạn, đi thang máy quay về phòng.
Hắn vừa lấy ra mũ giáp màu đen tràn đầy cảm giác khoa học kỹ thuật, vừa đi về phía giường, đội mũ giáp, nằm ở trên giường.
Ý thức ở sau khi xuyên qua một mảng hư không kỳ quái, mông lung, xuất hiện ở trong một tòa đại điện cảnh trong mơ.
Mười sáu cây cột đá tráng kiện chống đỡ khung đỉnh đại điện, thảm màu đỏ tươi từ cửa điện bắt đầu vươn đi, ở cuối là một cái ngai báu bằng vàng.
Trên ngai báu có một bóng dáng cao 6 mét ngồi đó, khoác áo choàng, trong áo choàng là một vầng hào quang màu đen vặn vẹo lóe lên.
“Ra mắt đại trưởng lão!”
Nhóc mập quỳ mọp dưới đất, nói: “Nhiệm vụ ngài giao cho có trả lời rồi, Nguyên Thủy Thiên Tôn mới vừa tìm tôi.”
Ở dưới cái nhìn chăm chú im lặng của người khổng lồ vương tọa, nhóc mập quỳ mọp, mang yêu cầu hợp tác của Nguyên Thủy Thiên Tôn báo cáo cho đại trưởng lão chỉ dưới một người của nam phái.
Trong đại điện bình tĩnh vài giây, thanh âm hư ảo khó phân biệt nam nữ già trẻ truyền đến:
“Sau lưng Thuần Dương chưởng giáo, là Ám Dạ Mân Côi.”
Thân là Huyễn Thuật Sư ưu tú, nhóc mập hiểu ý tứ đại trưởng lão, Ám Dạ Mân Côi tuy không phải tổ chức tà ác, nhưng đối địch với quan phương, đối với Hư Vô giáo phái mà nói, không thể nghi ngờ là việc tốt tọa sơn quan hổ đấu.