Phó Thanh Dương giải thích:
“Hồng Anh trưởng lão tính tình ngay thẳng, có điểm mấu chốt đạo đức cực cao. Cao Phong trưởng lão thì ôn hòa, tính công kích yếu, hai người bọn họ khả năng trắng ăn đen không lớn.
“Trong mấy vị trưởng lão Thái Nhất môn, Tôn trưởng lão và Hồng Anh trưởng lão ôn hòa nhất, trưởng lão khác người người kiêu hùng, đa mưu túc trí, hơn nữa có điểm mấu chốt đạo đức linh hoạt.
Hành vi lợi dụng Thuần Dương chưởng giáo làm mồi, lừa giết trưởng lão Hư Vô giáo phái, tuyệt đối làm ra được.”
Trương Nguyên Thanh đã hiểu, vừa gật đầu, vừa sinh ra lo lắng:
“Hồng Anh trưởng lão cùng Cao Phong trưởng lão kia, chẳng phải là cũng có nguy hiểm bị nam phái đen ăn trắng?”
Phó Thanh Dương giật giật khóe miệng: “Nếu không có Cao Phong trưởng lão, tôi không đề nghị cậu thúc đẩy hợp tác.”
Trương Nguyên Thanh đầu tiên ngẩn ra, sau đó đã hiểu, Cao Phong trưởng lão cả đời bần cùng, có được “Tuyệt đối phòng ngự”, lừa giết hắn độ khó rất lớn, bởi vậy Hư Vô giáo phái sẽ không làm chuyện tốn sức mà không được gì.
Thiên phú của Phó Thanh Dương tuy chó cũng phải lắc đầu, nhưng tính lĩnh vực chơi tâm kế có thể nói là kỳ tài. Trong lòng Trương Nguyên Thanh cảm khái.
…
Trong phật điện cổ xưa, đàn hương lượn lờ.
Nhóc mập chắp hai tay, nói:
“Đại sư, ngài nếu đột phá đến tầng cấp Bán Thần, giáo chủ sẽ ra tay với ngài hay không?”
“Tôi không thể cho cậu đáp án.” Bóng lưng màu xanh đậm ngày qua ngày ngồi xếp bằng, truyền đạt ra đáp lại mờ mịt trầm thấp, đè nén loại đau khổ nào đó.
Không thể cho mình đáp án? Nhóc mập nghe được câu trả lời này, khẽ nhíu mày.
Câu này của Vô Ngân đại sư có thể có hai loại suy luận, một, hắn không có tự tin đối với mình đạt tới tầng cấp Bán Thần; Hai, giáo chủ có thể sẽ bất mãn, nhưng chưa chắc sẽ tự dưng gây thù hằn, hai bên không có mâu thuẫn xung đột trực tiếp, cho nên Vô Ngân đại sư cũng không rõ sẽ đưa tới ác ý của giáo chủ hay không.
Tốt xấu gì cũng không phải tin tức xấu nhất! Trong lòng nhóc mập hơi yên tâm, chuyển sang hỏi:
“Ngài thật sự cách Bán Thần chỉ kém một bước? Tôi nghe Bắc Nguyệt nói, ngài nhiều năm qua như vậy, vẫn luôn không tạo sát nghiệt.”
Không tạo sát nghiệt, đầu tiên “khảo hạch công trạng” hàng năm liền không thể đạt tiêu chuẩn, tiếp theo, trong một ít phó bản loại đối kháng yêu cầu cao độ, không giết trận doanh đối địch là không thể vượt qua.
Giọng Vô Ngân đại sư mờ mịt trầm thấp quanh quẩn:
“Lúc ban đầu mấy năm đó, tôi luôn sử dụng đạo cụ truyền tống cứng rắn thoát ly linh cảnh, chủ động giáng cấp. Khi cho điểm ẩn của tôi chậm rãi giảm xuống, linh cảnh đẳng cấp cao dần dần bỏ tôi mà đi.
Linh cảnh cấp thấp lấy loại không tử vong chiếm đa số, không cần giết chóc. Ngẫu nhiên, tôi cũng sẽ công phá phó bản bang phái tích góp kinh nghiệm, triệt tiêu nhiệm vụ đồ sát cuối mỗi năm.”
Giữ cấp bậc... Nhóc mập không khỏi nghiêm nghị dâng lên sự kính trọng.
Ở giai đoạn Siêu Phàm cùng Thánh Giả, giữ cấp bậc thao tác không khó, nhưng ở giai đoạn Chúa Tể, thao tác giữ cấp bậc hắn vẫn là lần đầu tiên nghe nói.
Vị Chúa Tể tà ác trước mắt này, vì không tạo sát nghiệt, giữ cấp bậc suốt hai mươi năm, phó bản cấp Chúa Tể giữ cấp bậc không dễ dàng, trong đó tất nhiên có rất nhiều lần nguy cơ sinh tử.
Làm một kẻ nghề nghiệp tà ác, hành vi này, có thể xứng với hai chữ “vĩ đại”.
“Phẩm đức của ngài làm người ta khâm phục, cũng khiến tôi hổ thẹn.” Nhóc mập khom mình hành lễ, rời khỏi đại điện.
***
Vịnh Phó gia.
Trương Nguyên Thanh rời khỏi phòng sách, quay về biệt thự nhà nghèo cách vách.
Trong phòng khách, em gái tai thỏ đang quét tước vệ sinh, trong phòng ngủ nhỏ lầu một, Lý Thuần Phong gõ bàn phím lách cách.
Mà trên bàn cơm đặt hai cái máy tính, lại không thấy Nữ Vương cùng Ngân Dao quận chúa.
“Hai cô ấy đâu?”
Trương Nguyên Thanh bĩu môi về phía computer, hỏi.
“Nữ Vương cùng quận chúa đến phòng chiến đấu cách vách luyện tập rồi.” Em gái tai thỏ nhỏ giọng nói.
“U, hiếm thấy.” Trương Nguyên Thanh có chút bất ngờ.
Nữ Vương cô nương này đi, cố gắng là cố gắng, nhưng lại không đủ cố gắng, bài tập nên làm cô sẽ làm, năng lực nghiệp vụ còn được, nhưng tuyệt đối không phải loại hình khắc khổ tiến lên kia.
Dùng lời Phó Thanh Dương để nói: Lại một tên rác rưởi!
Em gái tai thỏ muốn nói lại thôi một phen, nhỏ giọng nói:
“Hai người bọn họ vốn là chơi game, nhưng quận chúa không biết nói gì đó với Nữ Vương, cô ấy ‘Oa’ một cái liền khóc, nói Quan Nhã làm bẩn nam nhân của cô ấy, muốn tìm Quan Nhã liều mạng.”
Khóe miệng Trương Nguyên Thanh giật một cái: “Sau đó Quan Nhã cũng đi phòng chiến đấu?”
“Cái đó thì không có, Nữ Vương sau khi lên lầu, không biết đã nói gì với Quan Nhã, lúc xuống dưới nổi giận đùng đùng, kéo quận chúa đi luyện chiến đấu.” Em gái tai thỏ nhìn kỹ Trương Nguyên Thanh vài lần, che miệng cười khẽ.
Tuy tôi không có thuật quan sát, nhưng trên mặt cô rõ ràng viết mấy chữ “chúc mừng bé trai tân phá thân”... Trương Nguyên Thanh gật gật đầu, lập tức lên lầu.