“Ý của cậu là, thập thất ca là vì mảnh vỡ trung tâm của La Bàn Quang Minh, chịu khổ tai họa bất ngờ?” Linh Quân sắc mặt ngưng trọng, nói:
“Có đạo lý, nhưng lại không có khả năng lắm. Nếu tôi là thập thất ca, biết sẽ có người mơ ước mảnh vỡ la bàn, vậy tôi khẳng định sẽ tránh ở Thái Nhất môn không ra.
Lão cha ngựa giống là Thần Dạ Du mạnh nhất, các trưởng lão trong môn cũng là một lực lượng không thể bỏ qua, dù là Bán Thần cũng không có khả năng ở dưới mí mắt Thái Nhất môn giết hắn.”
Nói tới đây, Linh Quân nhún nhún vai: “Trừ phi lão cha ngựa giống làm, bằng không...”
Vẻ mặt hắn đột nhiên cứng đờ.
Sắc mặt Trương Nguyên Thanh đột nhiên dại ra.
Sau đó, hai thầy trò lại ăn ý, quay đầu nhìn bảng trên máy tính một cái, ngây người lần nữa.
Mí mắt Linh Quân chợt giật giật, hầu như là từ trên ghế bật dậy:
“Không có khả năng, điều đó không có khả năng!”
Trương Nguyên Thanh buồn bã nói:
“Thật ra như vậy mới hợp lý không phải sao, bằng không anh làm sao giải thích tư liệu của Linh Thác bị lau đi? Trong Thái Nhất môn, người có thể làm được chuyện này có thể đếm được trên đầu ngón tay.”
“Cậu... cậu... cậu con mẹ nó đừng nói hươu nói vượn” Linh Quân vẻ mặt kích động, tỏ ra hơi dữ tợn, cả giận nói:
“Nếu là vì mảnh vỡ La Bàn Quang Minh, ông ấy chỉ cần hỏi đòi thập thất ca là được, ở Thái Nhất môn, không ai có thể ngỗ nghịch ông ấy, các trưởng lão cũng không được.
Hơn nữa ông ấy vì sao phải lau đi tư liệu của thập thất ca?”
Hoa công tử rất ít thất thố như vậy.
“Vì sao lau đi không quan trọng, bản thân lau đi quan trọng nhất, nếu thập thất ca của anh chết không có vấn đề, chỉ là ngoài ý muốn, vậy có cần thiết lau đi tư liệu?” Trương Nguyên Thanh chậm rãi nói:
“Về phần mảnh vỡ La Bàn Quang Minh... Cái này đã nói lên một sự kiện, La Bàn Quang Minh không đơn giản như tưởng tượng, nó không chỉ là đạo cụ mà thôi, nó còn có tác dụng tầng cấp sâu hơn, tác dụng này, khiến Linh Thác từ chối giao mảnh vỡ la bàn cho phụ thân các anh.”
“Đánh rắm, đây đều là phán đoán của cậu.” Linh Quân bộ mặt dữ tợn.
Không, không phải đoán, hội trưởng từng nói, mảnh vỡ La Bàn Quang Minh là tiền vốn đánh cờ. Cung chủ từng nói, tổ chức Tiêu Dao phá giải bí mật linh cảnh, La Bàn Quang Minh có thể khiến Tiêu Dao tứ tử đánh bạc tính mạng tranh đoạt, nó tuyệt đối không chỉ là đạo cụ tiên đoán mà thôi.
Nó nhất định có tác dụng đặc thù.
Lý do Linh Thác không giao ra mảnh vỡ la bàn là đầy đủ, nhưng hắn vì sao không giao cho phụ thân mình, còn không rõ.
Kẻ địch của Tiêu Dao tứ tử nếu là Thái Nhất môn chủ, vậy tất cả đều có thể giải thích.
Nguyên nhân Ám Ảnh Thần Dạ Du chết đầu tiên được giải thích; Nguyên nhân Trương Tử Chân kiêng kị kẻ địch như thế cũng được giải thích; Nguyên nhân cung chủ không nói cho mình biết chân tướng năm đó cũng có giải thích.
Mảnh vỡ trung tâm la bàn hẳn là không ở trong tay Linh Thác, bằng không sẽ không có chuyện đến tiếp theo, Thái Nhất môn chủ thông qua phệ linh, biết được con mình là Tiêu Dao tứ tử, đạt được tình báo tổ chức này.
Chính bởi vì kẻ địch quá mức cường đại, đáng sợ, cho nên năm đó tổ chức Tiêu Dao mới mai danh ẩn tích, không dám xông pha giang hồ nữa?
Thì ra kẻ địch là Thái Nhất môn chủ sao... Trong lòng Trương Nguyên Thanh lặng yên cuồn cuộn lên sóng triều ngập trời.
Hắn hít sâu một hơi, áp chế cảm xúc trong lòng, nói:
“Có phải đoán hay không, điều tra một chút là biết. Thôi bỏ đi, tôi cũng chỉ tò mò mà thôi, đã liên quan đến Thái Nhất môn chủ, vậy dừng ở đây.”
Hắn là cố ý nói như vậy, trước rút mình ra, đoạn chuyện cũ này tán gẫu đến nơi đây, cho dù hắn không điều tra, Linh Quân cũng sẽ đi điều tra.
Sau lưng Linh Quân là đại trưởng lão cùng Phó Thanh Dương, người trước đại biểu Bách Hoa hội, mà Phó Thanh Dương đại biểu nguyên soái.
Cái này so với Nguyên Thủy Thiên Tôn hắn một mình sờ đá qua sông ổn thỏa hơn nhiều.
Linh Quân ngơ ngác ngồi ở ghế trên, khuôn mặt, ánh mắt dại ra, tựa như bức tượng.
Mười lăm phút đồng hồ đã sớm trôi qua, đạo sư ngài không tìm cô nương hẹn hò sao? Ừm, anh quá nửa đã không có tâm tình nữa... Trương Nguyên Thanh tựa như một gã trai tồi kéo quần lên không nhận người, nói:
“Tôi về ăn cơm.”
Búng ngón tay “Bốp” một cái, hóa thành ánh sao tiêu tán.
…
Tám giờ tối, phòng Quan Nhã.
Trương Nguyên Thanh ngồi ở bên cạnh bàn, soạn tin nhắn cho Âm Cơ:
“Hư Vô giáo phái đã trả lời, tối mai, chạm mặt thành phố Kim Sơn, bọn họ chỉ định chị cùng tôi đi qua, không thể dẫn theo trưởng lão. Mặt khác, cần mang theo một món đạo cụ Kỵ Sĩ phẩm chất Thánh Giả tới đó.”
Tin nhắn gửi đi thành công.