Trong lòng Quan Nhã ấm áp, làm Thám Báo, cô có thể suy luận ra tâm ý của Nguyên Thủy, ngoài miệng nói chính tay đâm mẹ vợ, thật ra khắp nơi suy nghĩ cho cô.
“Việc này không có dư địa quay về.” Phó Tuyết lạnh lùng từ chối, sau đó vẻ mặt chuyển sang nhu hòa, cười nói:
“Nguyên Thủy Thiên Tôn, cháu là thiên tài quan phương trọng điểm tài bồi, cháu tương lai tiền đồ vô lượng, chân trời nơi nào không có cỏ? Không cần thiết nhớ thương cỏ đuôi chó nhà dì.
Chuyện cháu cùng Quan Nhã, dì không so đo nữa. Dì có thể bồi thường cháu giới thiệu cho cháu cô nương trong tộc.”
Bà nhìn Phó Thanh Dương cùng Quan Nhã một cái, nửa câu sau đã đổi giọng.
Không nói lời thừa nữa, Phó Tuyết lui về phía sau một bước, hai tay nắm vào nhau trước bụng, tư thế đứng tao nhã, thản nhiên nói:
“Đưa Quan Nhã tiểu thư đi.”
Ba vệ sĩ lạp tức hướng tới Quan Nhã.
Quan Nhã bước nhanh lui về phía sau, tay phải chộp vào hư không, tiếng rồng gầm quanh quẩn, lòng bàn tay có thêm một cây kiếm đồng xanh ba thước.
Thanh Hán Bát Phương kia Phó Thanh Dương tặng cho cô.
Quan Nhã nhìn mẫu thân, trong lòng không có do dự cùng yếu đuối nữa, “Rất hiển nhiên, mẹ cũng không để lời của con ở trong lòng, Phó Tuyết, con đã chuẩn bị tốt làm trẻ mồ côi rồi, mẹ chuẩn bị tốt chưa?”
“Chuẩn bị tốt cái gì?” Phó mụ mụ nhíu mày nói.
Quan Nhã chỉ thẳng mũi kiếm, kiếm khí bức lui một vệ sĩ mặc vest tiến lên, bình tĩnh nói: “Mất con!”
Không khí nháy mắt giương cung bạt kiếm.
Khuôn mặt xinh đẹp của Phó Tuyết ngưng sương, mắt phượng trừng trừng, ngón tay xinh đẹp chưa từng phải làm lụng gì nắm chặt thành quyền, hơi phát run.
Đã bên bờ vực nổi giận rồi.
Vẫn tránh không được một cuộc xung đột nha... Trương Nguyên Thanh thở dài một tiếng, đang muốn đi về phía Quan Nhã, kề vai chiến đấu với cô.
Lúc này, thanh âm lạnh nhạt bình tĩnh của Phó Thanh Dương đánh vỡ cục diện hết sức căng thẳng, “Nguyên Thủy, Quan Nhã, hai người đi ra ngoài trước, tôi có lời muốn nói với cô cô.”
Phó Thanh Dương nhìn bọn họ một cái.
Lão đại có biện pháp thu phục mẹ vợ phát rồ? Mình còn tưởng hắn sẽ khoanh tay đứng nhìn, lão đại quả nhiên là yêu mình... Trương Nguyên Thanh đọc hiểu Phó Thanh Dương ám chỉ, trong lòng mừng rỡ.
Hắn đối với thủ đoạn của Tiền công tử có sự tự tin như mê tín.
Lông mày Quan Nhã cũng giãn ra.
Trương Nguyên Thanh không do dự, kéo tay bạn gái đi ngay, không quên quay đầu sắc dụ Phó Tuyết, “Bá mẫu, ngài cùng lão đại thong thả tán gẫu, cháu cùng Quan Nhã ở dưới lầu chờ.”
Phó Tuyết quả thực không từ chối, ôn hoà “Ừm” một tiếng.
Bà là có thời gian, Quan Nhã chạy trốn nhất thời chạy không được một đời.
Đợi hai người rời khỏi, Phó Thanh Dương chậm rãi nói:
“Nguyên Thủy Thiên Tôn không giống với mấy người lũ rác rưởi này, hắn có tiềm lực rất mạnh, cùng với một trái tim cường giả trong nghịch cảnh ngược dòng tiến lên, hắn tấn thăng Chúa Tể chỉ là vấn đề thời gian, cô cô, cô từ chối là một vị trưởng lão.”
“Hắn quả thật khác thường.” Phó Tuyết một lần nữa đi về phía bàn, lười biếng ngồi xuống, khóe miệng cong lên, “Là người trẻ tuổi rất có khí chất, cô thừa nhận hắn rất có sức quyến rũ.”
Tạm dừng một chút, thu hồi phong thái quyến rũ, ngón tay búp măng của Phó Tuyết giao nhau đặt ở bụng, nghiêm mặt nói:
“Cô trước khi đến từng điều tra tình báo của hắn, tuy hắn ở giai đoạn Siêu Phàm tốc độ tấn thăng sánh vai Huyên Huyên, tuy quan phương xưng hắn có tư thái minh chủ, nhưng cháu và cô đều rõ, Bán Thần khó bao nhiêu.
Biểu hiện ở giai đoạn Siêu Phàm cũng không thể nói lên cái gì, hắn ở giai đoạn Thánh Giả vẫn bảo trì tốc độ tấn thăng khủng bố như thế, cô mới có thể thừa nhận tiềm lực của hắn.”
“Mà cái này cũng chỉ có thể nói lên hắn sẽ trở thành Chúa Tể, về phần tư thái minh chủ, từ nhóm linh cảnh hành giả đầu tiên sinh ra tới nay, tinh tiến nhanh chóng mạnh mẽ như Nguyên Thủy Thiên Tôn không ít, nhưng có mấy ai giống Huyên Huyên?
“Nguyên Thủy Thiên Tôn có lẽ thật có thể trở thành trưởng lão. Ài, Phó gia chúng ta thiếu một trưởng lão quan phương sao? Gia tộc Miller có thể cho chúng ta càng nhiều hơn, lợi ích của một thế gia trăm năm, ở mạng lưới quan hệ, ở tài nguyên làm ăn, ở con đường tình báo, ở các ngành các nghề, ở các phương diện.”
Cô giống nữ cường nhân công sở đang đàm phán làm ăn, logic rõ ràng, lời lẽ mạnh mẽ.
Phó Thanh Dương đối với cô cô thao thao bất tuyệt đưa ra đánh giá ngắn gọn:
“Ngu xuẩn!
Cô chưa phát hiện sao, từ khi trận chiến tranh đấu La Bàn Quang Minh tới nay, Phó gia dần dần chuyển dời cơ bản đến trong nước. Phó Thanh Huyên năm đó khiêu chiến thí luyện, cửu tử nhất sinh, vì sao hội tộc lão không ngăn cản?
Cháu lựa chọn gia nhập Bạch Hổ binh chúng, lựa chọn đến Tùng Hải nhậm chức, vì sao hội tộc lão vẫn đồng ý? Dựa theo thói quen trong quá khứ, bọn họ càng thích ném linh cảnh hành giả trong tộc đến Thiên Phạt rèn luyện hơn.
Tệ nữa, cũng là đầu tư hai bên, nhưng mấy năm nay, người trẻ tuổi trong tộc có tư chất có thiên phú, đều xếp vào Ngũ Hành minh.
Cô từng nghĩ cái này là vì sao không?”