Phó Tuyết chỉ nhìn một cái, cả người liền run lên, cảm xúc kích động run hẳn lên, trong đôi mắt đẹp hiện lên tham lam, hiện lên khát vọng mãnh liệt.
Khuôn mặt thì lâm vào dại ra, tựa như không dám tin trên đời có loại đạo cụ thuộc tính này.
Đối với Thám Báo mà nói, đây là một món bảo bối vượt qua đạo cụ loại quy tắc.
Vật báu vô giá.
Ở lúc cô còn đắm chìm trong cảm xúc rung động, Phó Thanh Dương đã thu hồi áo choàng Kiếm Sư Cung Đình, cho dù là Tiền công tử phú giáp một phương, cũng đặc biệt trân trọng đạo cụ này.
“Cháu... cháu làm sao có loại đạo cụ này.” Phó Tuyết hít thở ồ ồ, nhìn chằm chằm hắn: “Cháu sao có thể có loại đạo cụ này? !”
Phó Thanh Dương thản nhiên nói: “Nguyên Thủy Thiên Tôn tặng.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn tặng... Phó Tuyết nháy mắt ngây ra như phỗng, ngồi phịch ở ghế dựa lưng.
Cô biết cái gọi là hồi báo của Phó Thanh Dương rồi, hiểu vì sao đường đường Phó gia đại công tử, sẽ hạ mình quan tâm vấn đề cảm tình của cấp dưới.
Nguyên Thủy Thiên Tôn đã tặng cái gì?
Hắn tặng một món bảo vật sẽ làm thế gia Thám Báo nhấc lên gió tanh mưa máu.
So sánh với đạo cụ này, lợi ích trong đám cưới với gia tộc Miller thu hoạch, quả thực là trò cười.
“Nguyên Thủy Thiên Tôn quả thật là thường dân, cũng không có tài sản, không có mạng lười quan hệ lan đến các ngành các nghề, nhưng nội tình của hắn so với cô tưởng tượng còn sâu hơn. Nếu cô chỉ coi hắn thành một người trẻ tuổi tiềm lực không tệ, hối hận khẳng định là cô.” Phó Thanh Dương thản nhiên nói:
“Đương nhiên, cháu không phải ám chỉ Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng sẽ tặng cô đạo cụ tương tự, cháu chỉ là bảo cô đánh giá chính xác giá trị của hắn, sau đó nghĩ cho kỹ, là tiếp nhận cảm tình của hai người bọn họ, hay là ở trên gia tộc Miller một con đường này đi đến cùng.”
Nói tới đây, kế sách công tâm của Phó Thanh Dương cơ bản hoàn thành, chỉ thiếu một bước cuối cùng:
“Cô không cần đưa ra đáp án ngay bây giờ, có thể quan sát mấy tháng nữa, đầu tư mà, không vội.”
Hắn xoay người rời đi, lưu lại Phó Tuyết một mình một người ngồi ở bên cạnh bàn, ngẩn ngơ xuất thần.
Từ sau khi xác định muốn thông gia, nhiều năm qua, cô lần đầu sinh ra dao động, sinh ra do dự.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng sách bị người ta đẩy ra, một vệ sĩ mặc vest bước nhanh đi vào, đứng ở bên cạnh bàn, dâng điện thoại di động lên, nói:
“Boss, điện thoại của ngài.”
Phó Tuyết lúc này mới phục hồi tinh thần, con ngươi trống rỗng khôi phục thần thái, nhìn về phía điện thoại di động.
Người gọi tới: Trần Thục.
Phó Tuyết hít sâu một hơi, bình phục cảm xúc, để thanh âm không hiện ra khác thường, lúc này mới nhận cuộc gọi:
“Alo!”
“Đã nói đi hồ Wilga chơi thuyền buồm, cô đâu rồi?” Trong điện thoại truyền đến giọng nữ giới trưởng thành.
Người phụ nữ tên Trần Thục này, là đồng bạn làm ăn tương đối quan trọng của Phó Tuyết, vài năm trước quen biết ở trong một câu lạc bộ phú hào.
Bởi vì đều là Hoa kiều, tuổi xấp xỉ, rất nhanh đã trở nên thân quen, sau đó hai người cùng nhau đầu tư không ít ngành nghề, hợp tác thành lập rất nhiều hạng mục.
Cái gọi là chơi thuyền buồm, cũng là một hồi làm ăn mà thôi, đến giá trị con người này của các cô, bất cứ mối quan hệ tiếp xúc nào đều có tính mục đích.
Tuy là một lần tiếp xúc rất quan trọng, nhưng bởi vì con gái đột nhiên mất khống chế, hoàn toàn quấy rầy hành trình, Phó Tuyết chỉ có thể đẩy hết công việc ra sau.
“Tôi từng bảo trợ lý thông báo cô, hoạt động thuyền buồm hủy bỏ.” Phó Tuyết cười giải thích.
Làm một tinh anh giới làm ăn thành thục, khống chế cảm xúc là kỹ năng cơ bản.
Trần Thục trong điện thoại cười nói:
“Việc gì so với chúng ta hợp tác càng quan trọng hơn? Hạng mục này giá trị lớn bao nhiêu, cô hẳn là rõ.”
Phó Tuyết trầm ngâm một phen, thở dài:
“Tôi ở Tùng Hải, đám cưới của con gái tôi với gia tộc Miller xảy ra vấn đề, khuê nữ của tôi yêu một đứa nhỏ bình dân xuất thân nghèo, hơn nữa lần này đặc biệt kiên quyết, không tiếc xé rách da mặt với tôi.”
Đổi thành đồng bạn khác, cô sẽ không nói cho đối phương chuyện riêng tư, nhưng Trần Thục có chút khác.
Một mặt, hai người trừ lui tới trên làm ăn, quan hệ cá nhân cũng rất tốt, được cho là khuê mật.
Một mặt khác, Trần Thục khác với đồng bạn làm ăn bình thường, cô có bối cảnh thần bí mà cường đại, cô rõ ràng là người thường, lại hiểu biết sự tồn tại của linh cảnh hành giả.
Sau lưng cô có một tổ chức dân gian tên “Tế Thế Xã”, tổ chức này cường đại mà thần bí, tiền vốn sau lưng không để ai biết, mạng lưới quan hệ trải rộng các quốc gia hải ngoại, có được số lượng linh cảnh hành giả khả quan.
Thậm chí cũng có lui tới trên làm ăn với nghề nghiệp tà ác hải ngoại.
Trần Thục là người phát ngôn ở mặt ngoài của tổ chức này, cô quản lý tài sản của “Tế Thế Xã”, bao dung nghề sản xuất, tài chính, mậu dịch, cơ cấu từ thiện vân vân.