Loa Miêu vương là anh Binh để lại chỗ này, nó tựa như biết một ít tin tức, chờ trở về hiện thực, phải nghiên cứu kỹ một phen đạo cụ này, nói không chừng có thể đạt được tin tức hữu dụng.
Đúng rồi, chuyện Xấu Hổ Làm Cha dặn dò trước khi mất còn phải đi làm...
“Anh Vương Thái, sao không thấy Hà Bá nhỉ, chúng ta có thể trao đổi số điện thoại di động hay không.” Tạ Linh Hi nhìn đếm ngược sắp về 0, bỗng nhiên nói.
“Hà Bá hẳn là còn ở tàu lượn siêu tốc bên kia, không phải đã trao đổi rồi sao.”
“Số em cho anh là giả đó.”
“Ồ, anh cho em là thật.”
“Không, anh cho em khẳng định cũng là giả.” Tạ Linh Hi cau mũi.
Trương Nguyên Thanh liếc cô một cái, thầm nhủ mọi người chỉ là bạn trong linh cảnh, ra khỏi phó bản là đường ai nấy đi, cần gì còn phải xin số, em bây giờ tuổi còn nhỏ, chờ em đến mười tám tuổi, chúng ta lại trao đổi ‘sâu’ một phen.
“Linh cảnh hành giả tốt nhất đừng có quá nhiều liên kết với trong hiện thực, cho dù là cùng trận doanh.” Trương Nguyên Thanh thản nhiên nói.
“Em sẽ tìm được anh!” Tạ Linh Hi hừ hừ nói.
Vừa dứt lời, cảnh vật quán thám tử suy luận như mặt nước nổi lên sóng gợn, nhanh chóng mơ hồ.
...
Hình ảnh từ mơ hồ đến rõ ràng, Trương Nguyên Thanh thấy cái bàn quen thuộc, giường đôi, đèn bàn, TV... Hắn đã về tới hiện thực.
Trong phòng một mảng tối đen, im ắng, bức rèm kéo căng, thủy tinh cách âm ngăn cách động tĩnh bên ngoài, đồng hồ điện tử trên tủ đầu giường biểu hiện, thời gian là năm giờ rạng sáng.
Hắn ở lại trong linh cảnh năm tiếng, nhưng Trương Nguyên Thanh lại có một loại cảm giác ruộng bể nương dâu.
Kéo bức rèm ra, sắc trời sáng sủa, trên đường xe cộ thưa thớt, công nhân vệ sinh môi trường kéo xe rác, chậm rãi đi ngang qua.
Quán ăn sáng bên đường đã mở cửa làm ăn, từng mảng hơi nóng dày đặc lộ ra.
Trương Nguyên Thanh bật đèn, đứng ở bên cửa sổ xoay người soi gương, đánh giá mình trong gương, làn da trắng lên, ngũ quan chưa thay đổi, lại luôn cảm thấy tinh xảo hơn rất nhiều, trên mặt lộ ra một khí chất kỳ quái.
Lục lọi trong bụng suy nghĩ một lát, trong đầu hắn hiện lên bốn chữ —— tà dị tôn quý!
“Mình nhớ rõ trên người Viên Đình cũng có loại khí chất này, Thần dạ du, cấp bậc càng cao khí chất càng rõ ràng...”
Rất hiển nhiên, đây là biến hóa sau khi thăng cấp, thái âm lực nồng đậm mang đến.
Tương lai mình cũng có thể cười tà mị, không, không thể làm như vậy, nhỡ đâu bị các em gái trẻ tuổi quấn lấy, chẳng phải đau đầu... Trương Nguyên Thanh hắc một tiếng, đi đến bên giường, ở trên giường lạnh lẽo cầm lấy điện thoại di động.
Ấn sáng màn hình, biểu hiện có một tin nhắn chưa đọc:
“Đi ra, lập tức gọi điện thoại cho chị, mọi người đều đang đợi cậu —— Quan Nhã.”
Nếu mình không đi ra thì sao? Ừm, đợi tới trời sáng, chị ấy hẳn là sẽ chủ động liên hệ mình, xác nhận mình có phải chết trong linh cảnh hay không!
Trương Nguyên Thanh rời khỏi hộp tin nhắn, gọi vào số Quan Nhã.
Trong phòng chung cư sa hoa, Quan Nhã ôm đầu gối ngồi ở trên giường, trước người đặt laptop, mở phim đô thị ngược luyến*.
* thể loại phim tình cảm đau khổ, giằng xé, trái ngang
Sau khi bị thằng nhóc Nguyên Thủy kia ảnh hưởng tâm tính, ngủ cũng ngủ không được, phim cũng không xem nổi, ngồi một lần là năm sáu tiếng, mông cũng ngồi đến phát đau.
“Ài...” Quan Nhã day day mi tâm, khuôn mặt kiều mỵ có vài phần mệt mỏi.
Lấy thể chất của cô, hai ngày hai đêm không ngủ cũng không ngại, chủ yếu là sốt ruột, trước đó ở diễn đàn lướt bài đăng, đọc được người nào đó chết ở trong phó bản, cô nhiều lắm là cảm khái vận mệnh vô thường.
Kết quả thình lình, bạn bè bên người cũng cuốn vào trong sóng gió, sống chết chưa biết.
Nói thật, Quan Nhã vẫn rất thích thằng nhóc kia, bộ dạng không tệ, tuổi còn nhỏ, tiềm lực lớn, nói chuyện hài hước, càng nhìn càng vừa ý.
Mấu chốt nhất là, hắn rất biết nhấn ga.
Ở đội 2, Vương Thái là cái hũ nút, Lý Đông Trạch tự xưng là tao nhã, cảm thấy nói chuyện hài ‘mặn’ không phải hành vi của quý ngài, chỉ có Nguyên Thủy có thể chịu được chừng mực của cô, cùng suy một ra ba.
Nhưng thằng nhóc thú vị như vậy, lần này xác suất rất lớn phải gặp hạn.
Quan Nhã chưa từng trải qua cấp S, nhưng trong gia tộc có một người chị họ, thiên phú tuyệt luân, giai đoạn Siêu Phàm cùng Thánh Giả liên tục vài lần ghép đến phó bản cấp S, mỗi một lần đều cực kỳ nguy hiểm, từng giảng chi tiết độ khó của linh cảnh cấp S.
Linh cảnh cấp S khác nhau, lĩnh vực khảo nghiệm cũng khác nhau, có thể vượt qua cấp S một lần, không đại biểu có thể vượt qua lần thứ hai, bởi vì con người luôn có sở bản, thế gian không có toàn tài.
Nguyên Thủy có thể thu phục giày khiêu vũ màu đỏ, dựa vào là trí nhớ cường đại (chính hắn nói), nhưng năng lực này, ở công viên trò chơi Kim Thủy chưa chắc dùng được.
Quan Nhã cũng đã làm tốt tính toán tệ nhất.