Trương Nguyên Thanh bước qua bậc cửa, tiến vào đông sương phòng, lấy ra một tấm Trấn Thi Phù cùng Phong Linh Phù, dán ‘bốp’ lên đầu quan tài.
Lúc này mới nhìn về phía nghĩa phụ ngồi ở bên cạnh bàn, lặng lẽ uống trà.
“Nghĩa phụ, hai lá bùa của con chỉ có thể trấn mười hai canh giờ, chờ pháp lực tan đi, cần thay mới.” Trương Nguyên Thanh báo cáo.
Trần Huyết Đao lưng thẳng tắp ngồi ở bên cạnh bàn, “Ừm” một tiếng.
Sau khi màn đêm buông xuống, các tiêu sư Siêu Phàm cảnh thao luyện ở hậu viện dần dần giải tán, trong sân rộng lớn chỉ còn lại có hai cha con.
Trần Huyết Đao là Sơn Thần, tính tình trầm, không thích nói chuyện, đối đãi các con cái, tiêu sư cực kỳ nghiêm khắc, mọi người đối với hắn vừa kính vừa sợ, bao gồm nguyên chủ Lâm Từ.
Bởi vậy Trương Nguyên Thanh cũng không tiện chủ động bắt chuyện, nếu không phải cân nhắc hình tượng của nguyên chủ, hắn bây giờ đã kéo nghĩa phụ đọc rap.
Bóng đêm nặng nề, ngoài sân truyền đến từng đợt tiếng côn trùng kêu vang.
Trương Nguyên Thanh ngồi ở cạnh cửa, vừa cảnh giác sân, vừa đánh giá quan tài.
Xét thấy Trương Hổ cùng Triệu Mã hai người qua đường hy sinh, đêm nay gác đêm, rất có thể là nguy cơ đầu tiên từ khi hắn tiến vào phó bản đến nay gặp phải.
Hung vật trong quan tài cực kỳ đáng sợ.
Tu vi của Trần Huyết Đao rất cao, ít nhất cấp 5, thậm chí có thể là cấp 6, hẳn là tồn tại mức trần của phó bản này, có hắn, cho dù thứ trong quan tài đi ra, hẳn là cũng có thể ứng phó... Trong lòng Trương Nguyên Thanh tính toán cấp bậc của nghĩa phụ.
Người tu hành cổ đại bảo lưu lại “Thổ Quái”, “Sơn Thần” những cái tên này, ngẫu nhiên có biến hóa, ví dụ như Thần Nhật Du cùng Kim Ô.
Nhưng bọn họ không có khái niệm cấp bậc, cho nên Trương Nguyên Thanh chỉ có thể mơ hồ đánh giá cấp bậc của Trần Huyết Đao.
“Ta đã mang cả khách sạn luyện hóa thành lãnh địa của ta.” Trần Huyết Đao bên cạnh bàn bỗng nhiên nói.
“Có nghĩa phụ trông coi, nghĩ hẳn đêm nay không có khác thường.” Trương Nguyên Thanh cười nói.
Cái này là lời thật lòng, kỹ năng trung tâm của Sơn Thần chính là Lĩnh Vực.
Tác chiến ở trong lĩnh vực, có thể áp chế nghề nghiệp tà ác cùng cấp bậc, nhưng “luyện hóa” cần thời gian, xem như trả giá của kỹ năng.
Trần Huyết Đao nghiêng đầu nhìn qua, trầm giọng nói:
“Nhìn ra được, Vi nhi rất thích con, mà không thích Phái Nhiên.”
Chẳng lẽ là gian tình của mình cùng Trần Vi, không, Lâm Từ cùng Trần Vi bị hắn phát hiện rồi, ngài câu tiếp theo có phải hay không là: Đêm nay ta muốn thanh lý môn hộ... Trong lòng Trương Nguyên Thanh hoảng hốt.
“Trong toàn bộ nghĩa tử của ta, ngươi cùng Phái Nhiên là có thiên phú nhất, cũng thông minh nhất, tương lai thành tựu lớn nhất.” Thanh âm Trần Huyết Đao trầm thấp như cũ, “Nhưng mà, Từ nhi, con biết ta vì sao lựa chọn Phái Nhiên tiếp nhận vị trí của ta không?”
Trương Nguyên Thanh lắc lắc đầu.
Trần Huyết Đao chậm rãi nói:
“Bởi vì tính cách con quá yếu đuối, Phái Nhiên sát tâm nặng, ta không quá thích, nhưng tiêu cục cần hắn tiêu đầu như vậy. Ta già rồi, tiêu cục sớm hay muộn phải giao vào trong tay Phái Nhiên.”
Đây là đang cảnh cáo mình, phải rời xa Trần Vi? Trong lòng Trương Nguyên Thanh phỏng đoán.
Trần Huyết Đao nhìn hắn, ánh mắt uy nghiêm chuyển sang nhu hòa, nói:
“Mấy năm nay ta gom không ít ngân lượng, là của hồi môn cho Vi nhi, chờ đi xong lần tiêu này, con liền dẫn theo Vi nhi cùng bạc đi đi. Có ta trấn, Phái Nhiên sẽ không làm khó dễ các con.”
Trương Nguyên Thanh ngẩn ra một phen.
Một mặt là kinh ngạc nghĩa phụ đã biết gian tình của mình cùng tam tỷ, một mặt khác là, hắn từ trong mắt “NPC” này thấy được hiền hoà cùng quan tâm yêu thương.
Một người cha quan tâm yêu thương đối với con gái, một vị nghĩa phụ quan tâm yêu thương đối với nghĩa tử.
Tuy là nhân vật trong linh cảnh, nhưng cũng là có máu có thịt.
Điều này làm Trương Nguyên Thanh yên lặng đánh mất ý tưởng “Có lỗi với Quan Nhã tỷ”, Trần Huyết Đao có máu có thịt, Trần Vi cũng thế, hắn xét cho cùng không phải Lâm Từ, không thể mượn tiện lợi linh cảnh cho, làm bẩn thân thể cô nương.
Có lẽ Trần Vi sẽ không phát hiện khác thường, nhưng trong lòng Trương Nguyên Thanh có chướng ngại.
“Nghĩa phụ...”
Trương Nguyên Thanh đang muốn nói chuyện, đột nhiên nghe thấy trong quan tài truyền đến tiếng móng tay cào nắp quan tài làm người ta ghê răng.
“Kẹt... kẹt...”
Bên trong quan tài truyền đến tiếng móng tay cào nắp quan tài, ở ban đêm yên tĩnh càng thêm rõ ràng, cũng đặc biệt dọa người.
Trần Huyết Đao và Trương Nguyên Thanh đứng bật dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm quan tài.
Người trước chậm rãi cầm lấy trường đao dựa vào bên cạnh bàn, thân thể dâng lên ánh sáng vàng dinh dính dày nặng, cả người lộ ra cảm giác hùng hồn dày nặng như Thái Sơn, tựa như núi cao khó có thể vượt qua.
Thật mạnh, mạnh không thể chiến thắng... Trương Nguyên Thanh rốt cuộc xác định cấp bậc của Trần Huyết Đao, cấp 6 không hề tranh luận.