Trương Nguyên Thanh lập tức thi triển phệ linh, đánh giá quan tài.
Một cái nhìn này, khiến sắc mặt hắn biến đổi hẳn, âm khí trong quan tài đen, nồng đậm đến mức khiến tròng mắt hắn đau đớn, tim đập nhanh một trận.
Trương Nguyên Thanh nhắm chặt mắt lại, nhìn về phía Trần Huyết Đao, nửa thật nửa giả kinh hãi nói:
“Nghĩa phụ, nó, nó mạnh hơn rồi.”
Khi nói chuyện, hắn lập tức thưởng thức ra mục đích của Chưởng Mộng Sứ —— Hướng hung vật trong quan tài hiến tế sinh mệnh tươi sống, giúp nó sống lại.
Dựa vào kết luận này phỏng đoán, nhiệm vụ của nghề nghiệp tà ác, là hồi sinh hung vật trong quan tài, đoàn diệt tiêu cục.
Mạnh hơn rồi... Sắc mặt Trần Huyết Đao trầm xuống.
Hắn suy tư một phen, nói:
“Uyển thành cách Thần Kiếm sơn trang còn có sáu ngày lộ trình, thời gian của chúng ta không nhiều nữa, ra roi thúc ngựa, phải đưa tiêu đến nơi với tốc độ nhanh nhất.”
Đây là tính thi đua thời gian với Chưởng Mộng Sứ trong bóng tối? Phương pháp này không quá cao minh nha, thủ đoạn của Chưởng Mộng Sứ có chút khó đề phòng, để quan tài ăn vài người nữa, hung vật bên trong trực tiếp phá quan tài mà ra. A, có chút khó giải quyết, Huyễn Thuật Sư xuất quỷ nhập thần, quả thật rất khó tìm ra.
Ừm, trong thành tìm không ra Huyễn Thuật Sư, nhưng đến dã ngoại hoang dã, chỉ cần Chưởng Mộng Sứ dám theo dõi, liền nhất định có thể phát hiện, Trần Huyết Đao hẳn là có chủ ý này. Trương Nguyên Thanh thở dài:
“Vâng, nghĩa phụ!”
Hắn dẫn Huyết Tường Vi cùng Ngân Dao quận chúa rời khỏi, dùng phương thức trao đổi riêng của Thần Dạ Du nói:
“Quận chúa, cô dẫn theo Huyết Tường Vi ra khỏi thành trước, cách xa theo đuôi đội ngũ, thuận tiện xem xem có ai theo đuôi tiêu đội hay không.”
Nếu Chưởng Mộng Sứ giả không ở trong đội ngũ, liền nhất định sẽ theo đuôi, quận chúa có thể lôi hắn ra.
Nếu Chưởng Mộng Sứ ẩn núp ở trong đội ngũ, hắn biểu hiện quá tích cực, điều tra quá có tính mục đích, sẽ bị Chưởng Mộng Sứ ẩn núp phát giác Lâm Từ là linh cảnh hành giả, vậy thì nguy hiểm rồi.
Đương nhiên, Trương Nguyên Thanh căn cứ tình huống thực tế của mình xuất phát, cho rằng khả năng Chưởng Mộng Sứ ở trong đội ngũ không lớn, nhưng không thể không phòng.
Ngân Dao quận chúa là lá bài tẩy của hắn, bình thường mà nói, một khi chủ nhân lâm vào ngủ say, âm thi liền thành bài trí.
Nhưng quận chúa khác, quận chúa là âm thi có được ý thức độc lập, chủ nhân là ngủ hay tỉnh, đều không ảnh hưởng quận chúa hành động.
Chưởng Mộng Sứ ẩn núp trong bóng tối không biết quận chúa đặc thù, Trương Nguyên Thanh quyết định lợi dụng tin tức chênh lệch, coi quận chúa là con bài chưa lật chuyển bại thành thắng.
Sau khi đơn giản dùng qua bữa sáng, bốn tiêu sư khiêng quan tài đen nặng nề, an trí ở trên xe ngựa kéo, dùng mảnh vải tẩm đầy dầu cây trẩu phủ lên, dắt ngựa rời khỏi khách sạn.
“Ồ, thất đệ đâu?” Trần Vi bận tâm tình lang, thấy Lâm Từ không ở trong đội ngũ, vội hỏi.
“Hắn có món đồ để rơi trong phòng trọ rồi.” Triệu Hữu Tài nói.
Không bao lâu, Trương Nguyên Thanh bước ra khỏi khách sạn, từ chỗ tiêu sư tiếp nhận cương ngựa, đoàn người hấp tấp rời khỏi Uyển thành.
“Tránh ra, tránh ra!”
Hai tiêu sư cưỡi ngựa khỏe, ở phía trước xua đuổi dân chúng, dọn đường cho đoàn xe.
Trần Vi cưỡi ngựa khỏe, sóng vai cùng phụ thân, hỏi:
“Cha, không đợi huynh đệ đi Tú thành nữa?”
Trần Huyết Đao trầm giọng nói:
“Sài Quế biết tuyến đường, sẽ theo kịp.”
“Cần gì vội vàng như vậy ~” Trần Vi nói thầm một tiếng.
Trương Nguyên Thanh lần đầu cưỡi ngựa, lại không có bất cứ cảm giác gượng gạo gì, lấy tố chất thân thể của Thánh Giả, chỉ cần liếc tư thế của đám người Trần Huyết Đao một cái, liền có thể dễ dàng học được.
Mười lăm con ngựa, cộng thêm một chiếc xe ngựa vận chuyển quan tài, nhanh chóng xuyên qua cổng thành, dọc theo đường cái chạy như bay.
Tiếng vó ngựa cùng tiếng bánh xe trở thành giọng chính duy nhất.
Trương Nguyên Thanh quay đầu nhìn thoáng qua tường thành không tính là cao lớn, trong lòng nói thầm: “Uyển thành, đây là nơi nào, mình học địa lý không tốt lắm “
Đường cái xa xôi, ánh mặt trời sáng lạn, ven đường là cỏ dại xanh mượt, nơi xa là dãy núi chập trùng.
Dã ngoại cổ đại, khắp nơi lộ ra một sự hoang vắng cỏ cây dã man sinh trưởng, điểm ấy hoàn toàn khác với hiện đại Trương Nguyên Thanh sinh hoạt.
Tiếp đó chính là đường cái, so với trong tưởng tượng rộng rãi hơn, đầm chặt, được lợi bởi đời Tống kinh tế phồn vinh, làm đường cái tốt hơn so với triều đại khác.
“Cảm giác phó bản như vậy đến thêm vài lần, mình cũng có thể trở thành một học giả lịch sử ưu tú.” Trương Nguyên Thanh thu hồi ánh mắt, nhìn về phía cờ xí tiêu cục cắm ở trên sàn xe ngựa.
Cờ xí của tiêu cục Hoàng Kỳ là màu vàng đất, ở trong gió phần phật phấp phới.
Trong đầu hắn không hiểu sao hiện lên một câu trend:
Lưu động hoàng kỳ*!
* 1 thuật ngữ trên cộng đồng mạng TQ, có thể hiểu đại khái nói về việc cắm cờ các bình luận trên mạng có nội dung không phù hợp.