Trương Nguyên Thanh không thể tránh khỏi tim đập nhanh hơn, adrenalin tăng vọt, sinh ra phản ứng gặp kích thích mang tính sinh lý.
Sau đó hít sâu một hơi, kinh nghiệm phong phú áp chế toàn bộ cảm xúc, yên lặng mở ra ô vật phẩm, kho hàng bang phái, nhìn chằm chằm đạo cụ, tài liệu bên trong, tạm dừng vài giây ở trên mười thỏi vàng.
Sau đó, hắn đóng lại ô vật phẩm cùng kho hàng bang phái, tiến đến bên người Trần Huyết Đao, hạ giọng:
“Nghĩa phụ, con đêm nay sẽ có huyết quang tai ương.”
Trần Huyết Đao liếc hắn một cái, chậm rãi nói:
“Đối phó Chưởng Mộng Sứ rất đơn giản, tỉnh lại là được.”
Tỉnh lại là được? Tỉnh như thế nào, Chưởng Mộng Sứ còn có một kỹ năng tên là Chúa Tể Mộng Cảnh... Trương Nguyên Thanh lộ ra trầm ngâm.
Một bên khác, Trác Phái Nhiên cầm đao, đẩy ra một cái quan tài, hùng hổ mắng:
“Thi thể cũng nát đến sinh giòi bọ rồi, cũng chưa có ai đến nhặt xác.”
Hắn lần lượt mở ra quan tài, rốt cuộc tìm được một cái quan tài mỏng không có thi thể, nói:
“Nghĩa phụ, con bổ quan tài ra nhóm lửa?”
Trần Huyết Đao khẽ lắc đầu, “Áo người sống quan tài người chết, đều là mặt mũi nên có.”
Hắn nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, nói:
“Mưa trong thời gian ngắn không rơi xuống được, Hữu Tài, con dẫn người đi xung quanh nhặt chút củi.”
Trương Nguyên Thanh giật mình, nói:
“Tứ ca, ta đi cùng ngươi.”
Không cho phân trần, bước nhanh đuổi kịp Triệu Hữu Tài, chạy ra khỏi nghĩa trang.
Mây đen càng tích tụ càng nhiều, sắc trời hoàn toàn tối đi, cuồng phong vang lên vù vù, khi xuyên thấu cửa sổ, phát ra tiếng rít làm người ta bất an.
Tiểu đội nhặt củi mới vừa đi không đến một khắc đồng hồ, mưa to đã tới.
Giọt mưa lớn như hạt đậu nện phốc phốc lên mái ngói, tí tách dọc theo mái hiên nhỏ xuống, xâu chuỗi thành bức rèm che trong suốt lấp lánh, cuồng phong vừa tới, liền lại bay xéo đi như ngọc vỡ.
Trần Huyết Đao đứng dưới mái hiên, lặng lẽ nhìn mưa to, không nói một lời.
“Cha, cha đang nghĩ cái gì thế?” Trần Vi bước chân vui vẻ đi tới, “Không cần lo lắng, tiêu cục chúng ta nhiều người, mặc kệ hắn là Thần Kiếm sơn trang, hay Kiếm Thần sơn trang, ngài ra lệnh một tiếng, con mang các huynh đệ san bằng.”
Trần Huyết Đao ngoái đầu lại nhìn con gái một cái, khuôn mặt nghiêm túc lộ ra nét ôn hòa, nói:
“Đừng lỗ mãng!”
Lúc này, mấy bóng người ôm củi, cúi đầu, nhanh như chớp chui vào nghĩa trang, chính là Triệu Hữu Tài cùng Lâm Từ.
“Nghĩa phụ, bọn con đã trở lại, nhặt được một nửa mưa đã tới, còn không trở lại, củi liền ướt hết.” Triệu Hữu Tài chạy vào nghĩa trang, vừa thả xuống củi ẩm ướt, vừa ồn ào:
“May mà chúng ta nhiều người, củi hẳn là đủ dùng rồi.”
Lửa trại rất nhanh đã bốc lên, các tiêu sư dùng nồi sắt hứng nước mưa, đặt ở trên lửa trại, thả vào thịt khô cùng muối ăn, nấu một nồi canh thịt nóng hôi hổi, ăn kèm với bánh bao.
Lấp đầy bụng, các tiêu sư trầm mặc vây quanh lửa trại ngồi xếp bằng.
Có sự kiện hai đêm trước tiêu sư mất tích, không có ai dám ngủ, không khí tỏ ra hơi ngưng trọng.
Ngoài nghĩa trang mưa to như trút nước, cuồng phong càng thêm mãnh liệt, cửa sổ lâu năm thiếu tu sửa ở trong cuồng phong khẽ chấn động.
Trương Nguyên Thanh ngồi xếp bằng ở chỗ cửa, Tam tỷ không tim không phổi khẽ dựa vào hắn, mắt lim dim buồn ngủ, một bộ dáng có thể ngủ bất cứ lúc nào.
Ài, mình đột nhiên hiểu vì sao Trác Phái Nhiên không thích Lâm Từ, cho dù trì độn nữa, hẳn là cũng có thể cảm giác được Trần Vi cùng Lâm Từ quan hệ thân mật... Trong lòng Trương Nguyên Thanh nói thầm.
Về phần Trác Phái Nhiên có phát hiện trên đầu bản thân mọc sừng hay không, hắn cũng không biết.
Dù sao Trác Phái Nhiên là Yêu Mê Hoặc có chút trí mưu cùng tâm kế, mà không phải Hỏa Sư.
Đột nhiên, một trận cuồng phong ập tới, cửa ô vuông của nghĩa trang “rầm rầm” thổi tới, bọt mưa cùng cuồng phong ùa vào, lửa trại kịch liệt lay động.
Trương Nguyên Thanh vốn thần kinh căng thẳng bỗng nhiên quay đầu, chỉ thấy bên ngoài gió thảm mưa sầu, bóng đêm nặng nề, ngoài ra, cũng không có gì khác thường.
Làm mình bị dọa nhảy dựng... Trong lòng Trương Nguyên Thanh nói thầm, đứng dậy đóng lại cửa ô vuông.
Ngay tại lúc hắn đóng cửa, quay người lại, bỗng nhiên ngây cả người.
Lửa trại vang lách tách, các tiêu sư vây quanh lửa ngồi xếp bằng, ai cũng cúi đầu, nhắm mắt, không biết lâm vào ngủ say khi nào, trong đó bao gồm bốn vị Thánh Giả bọn Trần Huyết Đao, Trác Phái Nhiên.
Bọn họ đều bị kéo vào trong mộng cảnh?
Con ngươi Trương Nguyên Thanh kịch liệt co rút lại.
Cùng lúc này, trong góc tối đen của nghĩa trang, cái quan tài màu đen kia, truyền đến tiếng móng tay cào nắp quan tài.
“Kẹt... kẹt...”
Ngay sau đó, nắp quan tài chậm rãi mở ra, thò ra một cái tay quỷ xanh đen giăng kín đốm xác, bắt lấy mép quan tài.
Hung vật trong quan tài sắp đi ra rồi?
Nhìn cái tay quỷ xấu xí vươn ra khỏi quan tài, trái tim trong lồng ngực Trương Nguyên Thanh điên cuồng nhảy lên, bên tai tràn đầy tiếng “thình thịch”, một sự sợ hãi khó có thể áp chế được dâng lên, phá hủy sự bình tĩnh của hắn.