Hỏa công tử gãi gãi mái tóc đỏ, nhe răng nói: “Chờ Hoàng Thái Cực đến đây, xem lão tử giết ngược lại bọn chúng.”
Hắn đã sớm muốn lao ra chơi lớn một trận, ngạo cốt của Hỏa Sư, cho phép hắn mặc kệ sinh tử, thống thống khoái khoái đánh một trận.
Nhưng thực lực không cho phép.
“Hả?” Y Xuyên Mỹ bỗng nhiên nghiêng đầu, nhìn về phía cô gái ong ngẩn ra, cười nói:
“Cảm xúc dao động của ngươi nói cho ta biết, ngươi tựa như rất đau khổ, rất phẫn nộ, rất tuyệt vọng. Ngươi cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn là quan hệ thế nào?”
Một đám nghề nghiệp tà ác đều nhìn về phía cô gái ong.
Trong con mắt như đá quý màu đen của Tiểu Viên chợt hiện ra màu đỏ tươi, hai cái xúc tu trên trán kịch liệt run rẩy.
“Ngươi đã giết Nguyên Thủy Thiên Tôn.” Cô nâng tay ôm đầu, như là muốn mang cái gì ép trở về, nhưng xúc tu run rẩy càng kịch liệt hơn.
Cô rất muốn giữ lý trí, tìm cơ hội trả thù, đây mới là cách làm chính xác, nhưng cô không khống chế được cảm xúc của mình.
Ở sau khi nghe được tin Nguyên Thủy Thiên Tôn chết, cảm xúc của cô liền mất khống chế.
Đau đớn? Tuyệt vọng? Bi thương? Phẫn nộ? Cô không phân biệt rõ là một loại nào, hoặc là tất cả đều có.
Đi theo Vô Ngân đại sư tu hành nhiều năm dưỡng ra tĩnh khí, hết thảy tan thành mây khói.
Cô lại một lần nhớ lại loại hận ý xé tim xé phổi của năm đó.
Y Xuyên Mỹ đánh giá cô gái ong yêu dị xinh đẹp, cười mỉm hỏi ngược lại: “Có vấn đề gì?”
Vừa nói xong, cô ta thấy hoa mắt, cô gái ong cách mấy mét đã bổ nhào tới trước mắt.
Tiếng cái cánh mỏng chấn động, tốc độ cao nhấc lên cuồng phong, cách một giây mới vang ở bên tai mọi người, mới nhấc lên tóc mái của Y Xuyên Mỹ.
Một màn này xảy ra quá đột ngột, tốc độ của cô gái ong lại vượt qua mọi người đoán trước, dẫn tới ai cũng chưa phản ứng lại.
Cũng may Y Xuyên Mỹ là Chưởng Mộng Sứ, sớm phát hiện cảm xúc của cô gái ong không thích hợp, không có chút nào do dự, trong hốc mắt hiện lên vòng xoáy thâm trầm.
Cây kim phần đuôi Tiểu Viên vừa mới vươn ra, con ngươi liền mất đi tiêu cự, lâm vào mộng cảnh.
“Ầm!”
Dưới quán tính, hai người va thật mạnh vào nhau, quay cuồng từ nóc nhà ngã xuống.
Xương sườn Y Xuyên Mỹ gãy trong nháy mắt.
Va chạm kịch liệt đánh thức Tiểu Viên, từ trong mộng cảnh giãy thoát ra, cái cánh mỏng rung lên “Ông”, ngừng thế rơi xuống, lao về phía Y Xuyên Mỹ.
Người sau mở ra đôi môi đỏ mọng, phát ra tiếng kêu bén nhọn.
Tinh thần đả kích!
Nào ngờ cô gái ong rõ ràng là cấp 5, vậy mà lại cứng rắn đối kháng tinh thần công kích đẳng cấp cao, thất khiếu trào máu, nhưng sát ý đã quyết.
Cây kim độc dưới đuôi hung hăng đâm về phía Y Xuyên Mỹ.
“Phốc!”
Kim độc màu đen bén nhọn đâm xuyên qua bàn tay.
Một bóng người khôi ngô cao lớn không biết khi nào đã đứng ở bên cạnh Y Xuyên Mỹ, hắn vươn bàn tay, vừa vặn ngăn trở kim độc.
“A!” Tham Lam thần tướng hít vào một ngụm khí lạnh, nhìn bàn tay nhanh chóng biến thành màu đen, chảy ra máu đen, da mặt hung hăng run rẩy:
“Đây là độc đau nhất ta ở cảnh giới Thánh Giả từng gặp được!”
Bàn tay biến thành màu đen của hắn, cầm ngược kim độc, nhảy tới một bước, tay phải còn lành lặn nắm chặt, tung một cú đấm, trúng bụng cô gái ong.
“Ầm!”
Sóng khí nổ tung, cô gái ong như đạn pháo bay ngược lên bầu trời, kim độc ở cuối đuôi chia lìa với bụng ong, bắn tung tóe ra chất lỏng như máu tươi.
Cô gái ong ở không trung lộn vài vòng, ổn định thân hình, nhanh chóng bay cao, lượn vòng ở trên cao sơn trang, đã kiêng kị Tham Lam thần tướng, nhưng lại không cam lòng rời đi.
Sau một hồi, cô bất đắc dĩ phát ra một tiếng rít phẫn nộ, thê lương, nhanh chóng bay ra khỏi sơn trang.
Trong Kiếm Các bên kia, Hỏa công tử Khương Cư thừa dịp trận doanh tà ác nội chiến, tuy rất hoang mang, nhưng chưa bỏ qua cơ hội tốt này, khoác một cái áo choàng nghề nghiệp Thần Dạ Du, tiến vào Dạ Du, lặng yên rời khỏi Kiếm Các.
Ngoài sơn trang, Hoàng Thái Cực thái dương ngả sương, trên vai vác một cái quan tài đất, bước đi ở giữa cỏ cây xanh um.
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu lên khuôn mặt nghiêm túc của hắn, bước chân rất vững, mỗi một bước đều lộ ra kiên định không dời, giống như Cự Linh Thần chuyển núi trong thần thoại.
Ngân Dao quận chúa dắt Huyết Tường Vi, đi theo phía sau hắn, trên cẳng chân của Huyết Tường Vi còn có một con rắn độc vảy màu sắc sặc sỡ cắn.
Ngân Dao quận chúa cũng không có tâm tình thay cô xử lý.
Quận chúa giơ cái loa nhỏ, “Tướng mạo của anh tràn ngập huyết quang tai ương, thế cục Thần Kiếm sơn trang không ổn.”
Cô có chút bực bội.
Hoàng Thái Cực sắc mặt nghiêm túc “Ừm” một tiếng, trấn an:
“Cô đừng vội.”
Hắn vĩnh viễn là một bộ tư thái nghiêm túc, trầm ổn, giống với Thổ Quái khác, trầm mặc ít lời, yên lặng làm việc, ba gậy đánh không ra một cái rắm.