“Tự mình giữ lại cũng rất tốt, về sau lúc Quan Nhã hoặc Tiểu Viên giận mình, là có thể dùng đến nó, không biết có hiệu quả đối với lão mõ hay không?” Trương Nguyên Thanh vẫn quyết định lưu lại tự mình dùng.
Xem xét xong phần thưởng, Trương Nguyên Thanh nhìn đếm ngược một cái, còn có năm phút đồng hồ.
Hắn nhìn về phía Hoàng Thái Cực, thấp thỏm lo âu nói:
“Chuyện Thái Long Thần...”
Sau khi khôi phục lý trí, hắn ý thức được mình quá xúc động rồi.
Đây là một mối họa lớn ngập trời.
Mặt khác, Trương Nguyên Thanh có chút hối hận, Thái Long Thần tuy làm việc không ra sao, làm người ta chán ghét, nhưng tội không đến mức chết nha.
Hoàng Thái Cực trầm giọng nói: “Cậu đừng vội, chờ rời khỏi phó bản, tôi sẽ thương lượng với Phó Thanh Dương. Đến lúc đó, chúng ta có lẽ cần khớp khẩu cung trước, giữ được báo cáo nhất trí.”
Trương Nguyên Thanh ngẩn ra một phen.
Tuy mọi người từng đồng sinh cộng tử, nhưng phen thiên vị không chút quay đầu này của Hoàng Thái Cực, khiến hắn có chút bất ngờ.
Hoàng Thái Cực thở dài một tiếng:
“Trong lúc cậu mê man...”
Mang tình huống Thái Long Thần thấy chết mà không cứu, từ chối xuất chiến, giản lược nói cho hắn.
Sắc mặt Trương Nguyên Thanh trầm xuống, cười lạnh nói: “Chết chưa hết tội.”
Ỷ vào mình có đạo cụ truyền tống, thờ ơ lạnh nhạt đồng nghiệp đều là quan phương chịu chết, hành vi của Thái Long Thần, tương đương là đang cố ý hại bọn Hoàng Thái Cực.
Linh cảnh ghép trận doanh thực lực phần lớn tương đương, một chủ lực trong đó cố ý sợ chiến, tương đương hại chết cả đội ngũ.
Nếu vậy thì thôi, sau khi nằm thắng, vậy mà lại còn có mặt mũi đến chia chiến lợi phẩm, còn cướp đạo cụ của hắn?
Đừng nói lúc ấy tinh thần không bình thường, dù là tinh thần bình thường, hắn cũng sẽ làm thịt Thái Long Thần.
Hoàng Thái Cực lại nói:
“Nhưng cậu phải làm tốt chuẩn bị tâm lý sự việc đã bại lộ, báo cáo có thể làm giả, nhưng chúng ta không thể nói dối, ví dụ như ở trước mặt Hổ Phù.”
Hổ Phù không kiểm tra được mình, chẳng qua Hoàng Thái Cực quả thật không chống lại được Hổ Phù... Trương Nguyên Thanh nhíu mày nói:
“Sau khi trở về lại liên hệ.”
Nói xong việc chính, hắn ho khan một tiếng, nói:
“Anh đạt được bao nhiêu giá trị kinh nghiệm?”
Hoàng Thái Cực nói: “24%, giá trị kinh nghiệm của tôi sớm đã đạt tới 91%, bây giờ là cấp 6 100%, tăng cũng không thể tăng nữa.”
Nói tới đây, hắn bỗng nhớ tới cái gì, giọng điệu trong vững vàng mang theo tò mò, “Cậu được thưởng bao nhiêu giá trị kinh nghiệm?”
Trương Nguyên Thanh chỉ chờ hắn đặt câu hỏi, dùng một loại giọng điệu vô cùng bình thản nói:
“Tôi cấp 6 rồi.”
Hoàng Thái Cực: “. ? ?”
Khuôn mặt trầm ổn ngưng trọng, hiếm thấy bày ra dại ra.
Hoàng công tử có chút không thể tiếp nhận.
Trong lòng Trương Nguyên Thanh thầm sướng, búng ngón tay ‘tách’, tinh độn đến bên ngoài, tới cạnh thi thể Tham Lam Thần Tướng cùng Bách Nhân Trảm, thu lại vũ khí của hai người.
Đáng giá nhắc tới, vũ khí của Tham Lam Thần Tướng, là một đạo cụ Thánh Giả phẩm chất cực cao.
Bội thu!
Đạo cụ thu hoạch vẫn là thứ yếu, Trương Nguyên Thanh vui sướng nhất là thu hoạch hai âm thi, một linh phó.
Năng lực cường đại nhất của Thần Dạ Du là khống thi cùng ngự linh, trước kia hắn nội tình quá nông cạn, chưa phát huy ra uy lực thật sự của Thần Dạ Du.
Bây giờ, hắn sẽ có bốn âm thi chất lượng tốt, một linh phó đẳng cấp cao.
Lúc này, Trương Nguyên Thanh thấy một bóng dáng thất tha thất thểu xuất hiện ở cửa vào lăng mộ, đôi chân hắn máu thịt mơ hồ, mơ hồ có thể thấy được xương cẳng chân, cánh tay trái chỉ phục hồi một nửa.
Suy yếu, sinh mệnh lâm nguy.
Thanh niên này Trương Nguyên Thanh từng thấy, chính là anh trai của Khương Tinh Vệ, kẻ địch số mệnh trước đây của Phó Thanh Dương —— Khương Cư.
“Cậu không phải đã chết sao, sao sống lại rồi?” Khương Cư người còn chưa tới gần, cổ họng to đã bắt đầu ồn ào: “Chuyện là thế nào, thua không phải chúng ta sao?”
“Ồ, Tham Lam Thần Tướng sao lại chết ở chỗ này rồi.”
“Rốt cuộc đã xảy ra cái gì, linh cảnh có phải xảy ra bug hay không.”
Trương Nguyên Thanh đáp lại: “Ồ, tôi cấp 6 rồi.”
“Cái gì?” Khương Cư chưa nghe hiểu, lảo đảo đi đến, “Tôi hỏi cậu hợp pháp sao lại thắng rồi.”
“Ồ, tôi cấp 6 rồi.”
“? ? ?”
Thật sự là tên Hỏa Ma nhàm chán... Trương Nguyên Thanh nghĩ một chút, lấy ra trường đao của Bách Nhân Trảm, ném qua.
“Phốc!”
Trường đao xoay tròn cắm ở trước người Khương Cư.
“Có ý tứ gì, muốn đánh nhau?” Khương Cư theo bản năng dựng thẳng lông mày.
“Không, là chiến lợi phẩm chia cho anh.” Trương Nguyên Thanh đứng khoanh tay, thản nhiên nói:
“Linh cảnh không xảy ra bug, là tôi vừa vặn tỉnh lại, giải quyết boss, cũng trợ giúp nghề nghiệp tà ác trở về linh cảnh, bọn họ khóc lóc xin tôi tha, nhưng tôi không tha thứ bọn họ.”
Khương Cư lúc này mới lộ ra vẻ mặt chấn động:
“Cậu... cậu xử lý Boss? Cậu nói nhảm cái gì thế, chỉ cậu một tên vừa tấn thăng cấp 4?”
Hắn tựa như chưa nghe vào tai lời mình vừa nói một chút nào nha... Trương Nguyên Thanh bỗng nhiên không muốn để ý đến hắn nữa.