Gió đêm thổi, cây hòe lại yên lặng, tiếng cười vui của trẻ con không thấy nữa.
Tôn trưởng lão mở mắt, con ngươi là màu vàng nung chảy, khí tức bá đạo cương liệt nháy mắt tràn đầy tiểu viện.
Linh Quân vốn còn khí thế hùng hổ, hai đầu gối mềm nhũn, mềm nhũn tựa vào thân cây.
“Ai bảo cậu điều tra chuyện năm đó.” Đôi mắt như vàng nung chảy của Tôn trưởng lão tràn ngập uy áp cùng lạnh lùng, lão lúc này, khí tức cường thịnh bá đạo, tựa như liệt dương (mặt trời chói chang) chiến thần, so với ông lão mặc ba lỗ quần cộc vừa rồi như hai người khác nhau.
Linh Quân nghiến răng, chống cự lại uy áp cấp Chúa Tể, trầm giọng nói:
“Thập thất ca của tôi chết không minh bạch, tôi muốn biết chân tướng.”
“Thập thất ca của cậu...” Hào quang màu vàng trong mắt Tôn trưởng lão từ từ thu liễm, hừ lạnh nói: “Đây không phải chuyện cậu nên biết đến.”
“Tôi muốn biết!” Linh Quân thở hổn hển một hơi, chỉ cảm thấy cả người buông lỏng.
Tôn trưởng lão cười lạnh nói: “Làm rõ nguyên nhân cái chết của Linh Thác? Không biết tự lượng sức mình, cậu ngay cả khí tức của tôi cũng không chịu nổi.”
Lão sau đó nhìn về phía ngoài sân, “Đừng cho rằng Victoria đến đây có thể bảo vệ cậu, tôi bây giờ muốn giết cậu, cô ấy chống đỡ được?”
Linh Quân đang muốn nói chuyện, trong lòng đột nhiên phát lạnh.
Ngụ ý của Tôn trưởng lão, hắn nếu điều tra tiếp, sẽ gặp được nguy hiểm tính mạng, nguy hiểm mà Victoria không bảo vệ được.
Phóng mắt Thái Nhất môn, ai có thể uy hiếp đến con trai môn chủ?
Đáp án đã rất rõ ràng.
Linh Quân vẻ mặt ngưng trọng, không thấy lỗ mãng tản mạn của ngày thường nữa, thấp giọng nói:
“Là hắn giết Thập thất ca cùng trưởng lão Sơn Hà Vĩnh Tồn?”
Tôn trưởng lão nhắm mắt lại, theo xích đu chớp lên.
Ngầm thừa nhận.
Vì sao? Miệng Linh Quân mở ra, kẹt ở trong cổ họng, chưa thể hỏi ra.
...
Vịnh Phó gia.
Trương Nguyên Thanh nhường phòng ngủ cho Ngân Dao quận chúa, tiến vào phòng của Quan Nhã, mang thú nhồi bông hình tượng cự giải xù lông đáng yêu kẹp ở giữa hai chân, đang định ngủ một giấc ngon lành, bổ sung tinh lực cùng thể lực thiếu hụt ở trong phó bản.
Điện thoại di động đột nhiên vang.
Người gọi tới là Giang Ngọc Nhĩ.
“Dì trẻ?” Trương Nguyên Thanh nhận cuộc gọi.
“Mẹ mày vừa rồi gọi cho dì.” Thanh âm giòn tan của Giang Ngọc Nhĩ truyền đến: “Chị ấy có việc tìm mày, nhưng không gọi được vào số của mày, dì liền nói mày không ở trong nhà.”
“Trần Thục tìm cháu làm gì?” Trương Nguyên Thanh cười lạnh một tiếng.
“Hỏi chuyện bạn gái mày.”
Hỏi chuyện bạn gái mình? Trương Nguyên Thanh nhíu mày.
Trần Thục ngay cả con trai cũng không muốn quản, đừng nói bạn gái của con trai.
Hơn nữa bà ấy chặn mình, bày rõ gần đây không muốn liên hệ, sao có khả năng bởi vì chuyện bạn gái cố ý tìm hắn?
“Hỏi bạn gái cháu làm gì?” Hắn hỏi.
Giang Ngọc Nhĩ cũng cười lạnh một tiếng, “Ai biết được, nói là muốn nghe một chút bạn gái mày là người thế nào, dì nói là phú bà thích mặt trắng, bao nuôi mày, bây giờ mày mỗi ngày đều mệt chết mệt sống ứng phó phú bà lớn tuổi.”
“Chị ấy nghe xong rất tức giận, yêu cầu mày lập tức chia tay.” Giang Ngọc Nhĩ nói: “Mày ở đâu, dì trẻ bây giờ tới đón mày.”
“Ở ôn nhu hương của phú bà, dì bảo mẹ cháu đi chết đi cho cháu.” Trương Nguyên Thanh tắt máy.
Vừa tính tắt máy ngủ, tiếng chuông lại tới, lần này là Phó Thanh Dương.
“Lão đại?”
“Buổi tối càng thích hợp cậu luyện chế âm thi hơn, cho nên tôi bảo người ta sớm sưu tập xong tài liệu, đặt ở trong kho hàng bang phái, cậu nhớ nhận.” Phó Thanh Dương thản nhiên nói.
“Cảm ơn lão đại.” Tinh thần Trương Nguyên Thanh rung lên.
Phó Thanh Dương hiệu suất đúng là cao nha... Trương Nguyên Thanh vui sướng buông điện thoại di động xuống, mở ra kho hàng Bạch Hổ vệ.
Đạo cụ trong kho hàng dọn trống một nửa, đổi hết thành tài liệu, luyện chế ba âm thi, một linh phó cần quá nhiều tài liệu, Tiền công tử lại giàu có —— đạo cụ thì tràn đầy.
Trương Nguyên Thanh lần lượt xin, mang hơn bốn mươi loại dược liệu lấy ra toàn bộ.
Hắn trước di chuyển giường lớn của Quan Nhã đến bên cửa sổ, dọn ra không gian rộng rãi, tiếp theo dọn dẹp tro bụi dưới giường.
Cuối cùng tới phòng ngủ chuyển thi thể Tham Lam Thần Tướng cùng Bách Nhân Trảm tới, cùng với Ngân Dao quận chúa đặt xác thẳng tắp.
Quận chúa không ngủ, chỉ là đang nhắm mắt dưỡng thần, vừa nghe thấy sớm bắt đầu luyện chế, lập tức mở đôi mắt ra, con ngươi đỏ yêu dị lóe ra ánh sáng.
Cô theo Trương Nguyên Thanh tới phòng Quan Nhã, đi thẳng về phía góc chất đống tài liệu, ngồi xổm xuống, lặp đi lặp lại kiểm tra hồi lâu, hài lòng gật đầu:
“Đủ rồi, không bỏ sót.”
Sau đó, cô bắt đầu cởi áo thun cùng váy dài trên người, so với bất cứ một lần nào trước đây còn dứt khoát lưu loát hơn.
Trương Nguyên Thanh nhìn cô cởi áo dài tay màu vàng nhạt, cởi bỏ cạp váy, để váy dài sa mỏng theo đùi ngọc tuột xuống.