Ngoài Vạn Bảo Ốc, chỗ rẽ ngõ nhỏ chật hẹp, “Triệu Công Minh” phân bộ Hoa Đô duy trì trạng thái Dạ Du, tay cầm bộ đàm, nói:
“Vạn Bảo Ốc tất cả bình thường, không có ai ra ngoài.”
Ngay sau đó, trong bộ đàm truyền đến tiếng đáp lại: “ ‘Phấn Hiện Thân’ rắc bên ngoài cửa hàng chưa có dấu vết bị giẫm lên.”
Đáp lại Triệu Công Minh là chấp sự khu Bạch Kê phân bộ Hoa Đô, một Kiếm Khách cấp 5.
Mà Triệu Công Minh cũng là Tinh Quan cấp 5.
“Camera theo dõi xung quanh chưa nhìn thấy nhân vật đáng ngờ tới gần, máy bay tàng hình không người lái cũng chưa kiểm tra được mục tiêu khả nghi.”
Thanh âm thứ ba ở trong bộ đàm truyền đến, là Phương Sĩ của Triệu gia.
Triệu gia lần này chẳng những chủ động cung cấp tình báo, còn cực kỳ tích cực tham dự hành động. Triệu Công Minh hỏi thăm một phen, mới biết được việc cục cưng của gia chủ Triệu gia bị trọng thương, không thoát được can hệ với nữ chủ nhân Vạn Bảo Ốc.
Cho nên sau khi Liên Tam Nguyệt thông qua con đường của Triệu gia bán đấu giá đồ cổ, Triệu gia lập tức báo cáo cho phân bộ Hoa Đô, cũng chủ động đề xuất tham dự hành động.
Lòng như lửa đốt muốn bắt được nhân vật sau lưng, còn kéo Liên Tam Nguyệt xuống nước.
Tình huống trước mắt không rõ, chứng cứ không đủ, muốn động vào Liên Tam Nguyệt vị Chúa Tể này, dù là Triệu gia cũng không làm được, cho nên giúp đỡ quan phương, liên thủ phân bộ Hoa Đô đối phó nàng.
Căn cứ vào tầng nguyên nhân này, Hoa Đô phân bộ vui vẻ đáp ứng thỉnh cầu của Triệu gia.
Lúc này, cuồng phong nổi lên “Ô ô”, đao gió trong suốt gào thét đảo qua, máy bay không người lái lượn lờ trên trời ùn ùn nổ tung.
Mạng lưới điện trong khu thành thị cũ này cũng ở cùng lúc đó bị phá hư, camera xung quanh dừng làm việc.
“Đao gió? Phong pháp sư? Đồng lõa của tên kia ra tay rồi.” Phương Sĩ Triệu gia nói nhanh ở trong bộ đàm.
Đồng thời, Triệu Công Minh trạng thái ẩn thân nhìn thấy tên kỳ quặc dịch dung thành nhân vật chính manga kia, mang theo sáu cái rương hành lý, chạy ra khỏi cửa tiệm Vạn Bảo Ốc.
Triệu Công Minh vội vàng nói: “Nhân vật mục tiêu đi ra rồi, các tiểu đội chú ý, phong tỏa cửa ra vào, thấy ai xách sáu cái rương hành lý, lập tức thực thi bắt.”
Nói xong, hắn vừa muốn truy kích mục tiêu, chợt thấy chỗ mấy mét trước người, đột ngột xuất hiện một cô gái đeo kính râm cùng khẩu trang, hai tay đeo bao tay màu đen, một đòn roi chân quật tới “Bốp”.
Cũng là Thần Dạ Du? Cô ta nhìn thấy mình?
Trong lòng Triệu Công Minh rùng mình, hai tay giao nhau trước ngực, đón đỡ đòn vụt chân, cũng triệu hồi ra linh phó.
“Ầm!”
Hai cánh tay như là bị xe tải hạng nặng húc trúng, nháy mắt gãy xương, hắn va thật mạnh lên vách tường, tường gạch đỏ nứt nẻ “Răng rắc”.
Mà linh phó Triệu Công Minh triệu hồi ra, bị nữ Thần Dạ Du kia bóp vào trong lòng bàn tay.
Chỉ cần nhẹ nhàng bóp một cái, linh phó sẽ hóa thành tro bụi.
Triệu Công Minh cố nén đau đớn, hóa thành ánh sao tiêu tán, xuất hiện ở một đầu khác của ngõ nhỏ, nâng lên bộ đàm rống giận:
“Chi viện tôi.”
Vừa rống xong, hắn liền nghe thấy trong bộ đàm truyền đến tiếng cười khàn khàn:
“Được, chờ ta giải quyết xong đồng bạn của ngươi, lại đến chi viện ngươi.”
Sau đó, một giọng nói khàn khàn khác truyền đến:
“Ta đã giải quyết tên Học Sĩ vô dụng này.”
Chờ sau khi Y Xuyên Mỹ rời khỏi, Hạ Hầu Ngạo Thiên liền nghe thấy nơi xa mơ hồ truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt cùng tiếng kêu thảm thiết, căn cứ tín nhiệm đối với Nguyên Thủy Thiên Tôn, hắn chờ ba phút, mới xách lên sáu cái rương hành lý, chạy ra khỏi cửa hàng.
Liên Tam Nguyệt lười biếng ngồi ở quầy thu ngân, đeo một cặp mắt kính kiểu nữ, ánh mắt như xuyên thấu kiến trúc, tập trung tinh thần nhìn cái gì.
“Tất cả đều là âm thi? Bộ dáng đã làm ngụy trang, thú vị.”
Đang tiến lên chạy như điên, Hạ Hầu Ngạo Thiên vô kinh vô hiểm rời khỏi khu thành thị cũ, hắn ở bên đường nhìn quanh một phen, ngăn lại một chiếc xe taxi.
“Đi vùng ngoại ô, càng xa càng tốt, hai ngàn tệ.” Hắn hướng về phía ghế lái hô.
Tài xế vừa nghe, nhiệt tình mở cửa xuống xe, giúp hắn đặt rương tới cốp sau.
Không đến nửa phút, xe taxi hòa vào dòng xe cộ, nhanh chóng lái đi.
Hạ Hầu Ngạo Thiên cảnh giác nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ cùng phía sau, sợ bị người ta theo dõi, nhưng theo xe taxi dần dần chạy ra khỏi nội thành, tới vùng ngoại ô, lại lái ra khỏi vùng ngoại ô, tiến vào quốc lộ.
Xe trên đường đã rất ít.
Hình như không có đuổi theo! Hắn lúc này mới thở phào, đang muốn lấy ra điện thoại di động liên lạc Nguyên Thủy Thiên Tôn, đột nhiên, hắn thấy tài xế chỗ ghế lái thân thể cứng đờ, có cái khoảnh khắc cương ngắc, sau đó khôi phục.
Hắn bị nhập rồi!
Hạ Hầu Ngạo Thiên kiến thức rộng rãi, lập tức nhìn ra trạng thái của tài xế.
Theo bản năng, hắn muốn lấy ra đạo cụ chiến đấu, nhưng một giây sau, một cơn lạnh như băng dán ở phía sau lưng, tay chân nháy mắt đông cứng, máu đọng lại.