“Tam Đạo sơn nương nương đang tìm hắn?” Khuôn mặt lạnh lùng của Phó Thanh Dương lộ ra sự ngạc nhiên.
Các trưởng lão cũng chấn động.
Trưởng lão Bách Hoa hội cười nói: “Tiểu hậu sinh kia ở trong báo cáo đường hầm Xà Linh có điều giấu diếm nha, Thái Nhất môn đang điều tra chuyện này, sắp tới có lẽ sẽ tìm cậu ta, cậu chú ý một chút.”
“Vâng!”
...
“Tôn trưởng lão hồ đồ nha!”
Trong group riêng tư nào đó của đội trưởng, Viên Đình vô cùng đau đớn phát ra tin nhắn này.
Trong group là Thần dạ du sắp tới sẽ tiến vào linh cảnh, bởi vì sợ hãi đối với linh cảnh thay đổi, khiến bọn họ đi chung với nhau, lâm thời kéo nhóm nhỏ, thảo luận như thế nào ứng đối linh cảnh cấp S, cùng cấp A đáng sợ.
“Không đến mức không đến mức”
Các đội trưởng trong group nhao nhao trả lời:
“Ngũ Hành minh cùng Thái Nhất môn như cây liền cành, nhiều nhất chỉ là trả giá cao chút, lấy một phần nhiệm vụ công viên trò chơi Kim Thủy không khó.”
Tuy người tên Nguyên Thủy Thiên Tôn kia quả thật là một kỳ tài, tương lai thành tựu không thấp, nhưng Thái Nhất môn cũng nhân tài đông đúc, thiên tài giai đoạn Siêu Phàm, thiên tài giai đoạn Thánh Giả cũng không thiếu.
Với lại, Ngũ Hành minh và Thái Nhất môn là minh hữu, chín bỏ làm mười, Nguyên Thủy Thiên Tôn kia cũng miễn cưỡng tính là người Thái Nhất môn.
Viên Đình: “Các người không biết, tôi nghe Lý Đông Trạch nói, công viên trò chơi Kim Thủy đối với Thần dạ du mà nói, là nhất định phải chết.”
“Cái gì? !” Các đội trưởng trong group cả kinh.
Tuy không nhất định sẽ vào công viên trò chơi Kim Thủy, nhưng chỉ cần còn ở cảnh giới Siêu Phàm, lần này không gặp được, lần sau thì sao?
“Nếu là chết chắc, gã kia cũng là Thần dạ du, hắn làm sao sống sót được.”
“Không sai, chỉ cần có phương án vượt bản là được.”
Viên Đình: “Tôi nghe Lý Đông Trạch nói, trưởng lão hội Ngũ Hành minh đang họp, tựa như không quá muốn cho Thái Nhất môn chúng ta phương án vượt bản, các người biết, hội nghị các trưởng lão, kéo dài mười ngày nửa tháng mới ra kết quả là chuyện rất bình thường, nhưng rất nhiều người trong group đều không đợi tới khi đó nhỉ.”
“A! Tôn trưởng lão này hồ đồ nha!”
“Tôn trưởng lão quả thật hồ đồ nha!”
Các đội trưởng lòng đầy căm phẫn.
...
Sinh ra chia rẽ nghiêm trọng... Trương Nguyên Thanh cân nhắc một chút, liền lĩnh ngộ điểm xung đột ở nơi nào, cười nói:
“Mặc kệ, dù sao đây là chuyện các lãnh đạo phải đau đầu, đừng thiếu công huân và tiền thưởng của em là được, đội trưởng à, em gần đây luôn thiếu tiền.”
Gia nhập Ngũ Hành minh nửa tháng, còn chưa tới ngày phát tiền lương, hắn vẫn như cũ là sinh viên nghèo.
“Đội trưởng, em đã vượt qua linh cảnh cấp S, không bằng đêm nay chúng ta tụ tập một chút? Em mời khách, nhưng cần anh ứng trước một phen, chờ phát tiền thưởng lại trả lại cho anh.” Trương Nguyên Thanh nói xong, nhìn về phía Vương Thái sắc mặt đờ đẫn, nói:
“Anh Vương Thái, anh cũng đến đi.”
“Không được.” Vương Thái lắc đầu.
“Anh như vậy là không đúng, phải nói chuyện với mọi người, liên hoan, tăng tiến tình nghĩa, khai thác mối quan hệ. Cơm nước xong, em còn có thể dẫn anh đi chỗ thương nhân hải sản* thả lỏng một chút.”
* quán đèn mờ
“Tôi mắc bệnh ám ảnh xã hội.”
“Ám ảnh xã hội? Oh my god, trên đời thế mà có bệnh ám ảnh xã hội? Có cái gì phải sợ chứ, anh đang sợ hãi cái gì?”
“Tôi sợ hãi người như cậu.”
“ .”
Lúc này, Lý Đông Trạch bên cạnh mỉm cười nói:
“Liên hoan có thể, nhưng không cần em mời khách, tổ 2 chúng ta đêm nay cần tiếp đãi một vị khách quý, vị khách quý kia chỉ tên nói họ muốn Vương Thái tiếp đãi, nhưng tính cách Vương Thái em cũng biết, căn bản không ứng phó được loại trường hợp đó, cho nên sau khi anh với Quan Nhã thương lượng, quyết định đi cùng.
“Em nếu đến đây, không ngại cùng nhau tham dự.”
“Khách quý?” Trương Nguyên Thanh tò mò hỏi lại.
Quan Nhã tìm được cơ hội xen mồm, cười mỉm nói: “Là thiên kim đại tiểu thư thế gia Linh cảnh hành giả.”
Thiên kim đại tiểu thư? Trương Nguyên Thanh nhất thời cười hề hề, chọc chọc vào lưng Vương Thái: “Anh cái gã mày rậm mắt to này, cũng không thấy mũi anh lớn lắm nha, thế mà câu dẫn được tiểu thư nhà giàu người ta.”
Vương Thái mặt không biểu cảm: “Cậu không cần lặp lại một lần lời của đội trưởng cùng Quan Nhã.”
Hắn mệt lòng phun ra một hơi: “Tôi cùng Tán Trang tỉnh Tạ gia cũng không liên quan gì, không nghĩ ra Tạ gia đại tiểu thư vì sao phải gặp tôi.”
Quan Nhã liền cười nhạo nói: “Với cái đầu óc không nhớ ai này của cậu, cho dù có liên quan gì, sợ là cũng quên rồi, dù sao đây là chuyện tốt. Vương Thái à, cố gắng cố gắng, tranh thủ đi Tạ gia làm người ở rể.”
“Ồ, trời ạ, thật sự là cái nghề nghiệp làm người ta hâm mộ.” Lý Đông Trạch cười trêu chọc.
Tạ gia? Trong lòng Trương Nguyên Thanh lại lộp bộp một cái, vội hỏi: “Tạ gia này lai lịch thế nào?”