“Thiên Hạ Quy Hỏa: Hai biện pháp, một, thuê thủy quân dẫn dắt tiết tấu, thông qua dư luận tạo áp lực, lại nghĩ cách thu phục cửu lão, làm một ít nhượng bộ cùng thỏa hiệp, khiến chuyện này chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ. Hai, đưa người nhà ra nước ngoài, sau đó phản bội rời khỏi Ngũ Hành minh, tốt nhất có thể gia nhập tổ chức Thiên Phạt, để tổ chức Thiên Phạt tuyên dương Ngũ Hành minh bức đi thiên tài, tự chặt một tay, nội bộ tham ô hủ bại không thể chứa được ai.”
“Thiên Hạ Quy Hỏa: Cuối cùng, mê hoặc một đám tùy tùng, lục tục rời khỏi Ngũ Hành minh, mở rộng ảnh hưởng, đả kích uy vọng cùng địa vị của Thái trưởng lão. Nhưng cái này thuộc về đấu pháp lưỡng bại câu thương, hoàn toàn xé rách da mặt với quan phương, bản nhân không quá đề nghị.”
“Hạ Hầu Ngạo Thiên: Trên đời vậy mà có Hỏa Sư không biết xấu hổ như thế.”
---
Hàng thành.
Quan Nhã đeo tai nghe, khẩu trang cùng kính râm, dẫn Nữ Vương cùng Tạ Linh Hi, cùng với một đội trị an viên mặc thường phục, đi dạo ở con đường rộn ràng nhốn nháo.
“Tít!”
Tai nghe lóe đèn vàng một cái, truyền đến thanh âm nghiêm túc mà ngưng trọng của Lý Thuần Phong:
“Tổ trưởng, Nguyên Thủy Thiên Tôn đã xảy ra chuyện.”
Bên đường, Quan Nhã chợt dừng bước, đè tai nghe: “Chuyện gì?”
“Tôi chụp màn hình gửi trong group, cô xem một lần.” Lý Thuần Phong nói.
Quan Nhã lập tức lấy ra điện thoại di động, mở ra group chat tiểu đội tuần tra, thấy một tấm ảnh chụp màn hình, cùng với một đoạn lời của Lý Thuần Phong:
“Bài đăng ban đầu đã xóa.”
Quan Nhã nhíu mày click vào hình ảnh, tập trung nhìn vào, biến sắc hẳn.
“Quan Nhã tỷ tỷ.” Tạ Linh Hi phía sau kinh hô một tiếng, “Nguyên Thủy ca ca bị bắt rồi, bị ban điều tra tổng bộ bắt đi rồi.”
Cô gái vẻ mặt đầy hoảng loạn, hận không thể lập tức quay về Tùng Hải, không, tới kinh thành thăm tù.
Nữ Vương tương đối ổn trọng, chỉ là nhíu chặt lông mày, chờ đợi Quan Nhã trả lời.
“Tiếp tục tuần tra.” Quan Nhã giọng điệu trầm thấp, cất bước tiến lên, đồng thời mở ra microphone, nói:
“Lý Thuần Phong, anh vào tài khoản của tôi, đăng bài, cứ dùng chuyện xóa bài đăng làm văn, nghi ngờ bên trong tổng bộ có người muốn đàn áp Nguyên Thủy Thiên Tôn, nếu tổng bộ không thể đưa ra một cái phán xét xử phạt hợp lý công chính, chúng ta liền bãi công.”
“Chơi âm mưu luận dẫn dắt tiết tấu phải không, như vậy được không? Nguyên Thủy Thiên Tôn thăng cấp quá nhanh, rốt cuộc xúc phạm lợi ích của ai, dân thường chính là dân thường, đừng vọng tưởng có thể trở nên nổi bật, linh cảnh sinh ra chỉ trăm năm, có một số người đã trở nên ngạo mạn rồi.” Lý Thuần Phong chậm rãi nói.
Nữ Vương lập tức nói: “Anh hiểu dư luận, tài khoản của tôi cũng cho anh!”
---
Núi Phong Lâm, đường quanh co lên núi.
Xe MPV màu đen lao vun vút ở quốc lộ yên tĩnh trên núi, Linh Quân lười biếng tựa vào ghế dựa lưng, lặng lẽ lướt điện thoại di động, hắn bỗng nhiên ồ một tiếng:
“Quan Nhã đăng bài rồi, cô ấy thế mà còn biết dẫn dắt tiết tấu? Lời nói rất sắc bén nha.”
Hắn cập nhật diễn đàn một lần, phát hiện bài đăng bị xóa, nhưng bài đăng tương tự lại bắt đầu lên men.
Càng lúc càng nhiều thành viên quan phương gửi bài đăng nghi ngờ, yêu cầu tổng bộ công khai tình huống vụ án, yêu cầu trực tiếp, yêu cầu để Nguyên Thủy Thiên Tôn nói chuyện.
Chuyện bài nhận tội vô cớ bị xóa, khiến thành viên quan phương vốn giữ sự trầm mặc ngửi được khí tức bất thường, tiết tấu vừa kéo, luận điệu âm mưu luận liền bắt đầu mọc rễ nảy mầm, khỏe mạnh trưởng thành.
“Phó Thanh Dương, cậu muốn thuê thủy quân dẫn dắt tiết tấu hay không? Cảm giác là một đợt cơ hội phản kích.” Linh Quân lướt diễn đàn, tinh thần rung lên.
“Danh vọng cùng danh tiếng của Nguyên Thủy, đã không cần tôi thuê thủy quân dẫn dắt tiết tấu.” Phó Thanh Dương thản nhiên nói: “Tác dụng của áp lực dư luận sớm đã có hiệu lực, bằng không bài đăng sẽ không bị xóa.”
Tiền công tử nhìn cảnh sắc giật lùi ngoài cửa sổ, giọng điệu trầm thấp:
“Dư luận chỉ có thể tạo áp lực, vĩnh viễn là thủ đoạn phụ trợ, việc thật sự phải làm được, còn cần bản thân đủ cứng rắn.
“Muốn nghiêm trị Nguyên Thủy Thiên Tôn, dựa theo quy củ, phải cần từ năm vị trưởng lão trở lên đồng ý, lôi kéo Thập lão mới là điều chúng ta bây giờ phải làm.”
Trong Thập lão, rõ ràng có thể kéo vào trận doanh bên ta, là đại trưởng lão Bách Hoa hội, hai vị trưởng lão Bạch Hổ binh chúng, đại trưởng lão Đế Hồng, người khác, Phó Thanh Dương đều không có nắm chắc.
Tiếng chuông điện thoại di động vang lên rất đúng lúc.
Trợ lý ngồi ở hàng ghế sau đưa qua điện thoại di động: “Thiếu gia, cô cô ngài.”
Phó Thanh Dương nhíu mày, hắn giờ phút này tâm tình không tốt, vốn không muốn quan tâm Phó Tuyết, nghĩ một chút, vẫn là lựa chọn nhận.
Cuộc gọi vừa kết nối, thanh âm cường thế lại vội thiết của Phó Tuyết liền từ trong loa truyền đến:
“Nguyên Thủy Thiên Tôn thực giết cháu nội Thái trưởng lão? Tổng bộ muốn xử lý như thế nào, trưởng lão khác thái độ thế nào, Phó Thanh Dương, cháu phải bảo vệ hắn, nếu cháu không có nắm chắc, thì đi tìm Huyên Huyên.”