Không có cách nào nói chuyện, đây là không cho mình giải thích? Trương Nguyên Thanh vừa đọc lấy tin tức vật phẩm, vừa kinh ngạc phát hiện, hắn đã mất đi năng lực nói chuyện.
Về phần “ghi chú” quá phận hoạt bát, hắn sớm thấy lạ mà không lạ nữa.
Huấn luyện trong học viện Tần Phong khiến hắn ý thức được, bản chất của linh cảnh, rất có thể là đạo cụ phẩm chất cao đến khó tưởng tượng, cấp số phức tổ hợp mà thành.
Ví dụ như giá trị đạo đức là một món đạo cụ loại nhân quả.
Đạo cụ loại quy tắc đều có thể có được ý thức của mình, đạo cụ loại nhân quả đẳng cấp cao càng không ngoại lệ.
Thứ có tư tưởng, liền dễ dàng nghịch ngợm.
Trương Nguyên Thanh sau khi vào ngồi, chờ đợi mười phút, thẳng đến lúc một người trung niên mặc âu phục màu đen, đường pháp lệnh* khắc sâu tiến vào thẩm phán đình.
(*: nếp nhăn từ cánh mũi kéo xuống 2 bên miệng)
Người trung niên nhìn lướt qua Nguyên Thủy Thiên Tôn trên “Trầm Mặc Chi Tọa”, sắc mặt lạnh nhạt dời đi, ngồi xuống ở chỗ công tố, nhìn đồng hồ, nói với cảnh vệ đứng ở một bên:
“Đã đến giờ!”
Cảnh vệ khom người, tháo bộ đàm, cất cao giọng nói:
“Mở phiên toà!”
Theo từng tiếng vang “Răng rắc”, máy chiếu trên các ghế lớn khởi động, chiếu xuống trên ghế nhất từng chùm tia sáng màu lam huỳnh quang, hóa thành từng vị nam nữ mặc trang phục chính thức.
Thanh niên, trung niên, lão niên ước chừng hơn một trăm người.
Những người này đều là chấp sự cao cấp của các phân bộ lớn (cấp 5 — cấp 6), một nhóm người cấp bậc, quyền lực lớn nhất dưới trưởng lão.
Hắn thấy được Quan Nhã, Hạ Thụ Chi Luyến, Tôn Miểu Miểu, Triệu Thành Hoàng, Âm Cơ các người quen, trừ Hạ Thụ Chi Luyến cùng Âm Cơ cấp bậc đạt tiêu chuẩn, mấy người bọn Quan Nhã đều là đi quan hệ vào.
—— Thánh Giả cấp 4 không có tư cách dự thính.
Ngoài ra, hành giả của linh cảnh thế gia cũng tham dự lần thẩm phán này, chẳng qua số lượng cực ít, tổng cộng không vượt qua mười người.
Trong đó có Tạ Linh Hi cùng Tạ Tô, cùng với một người phụ nữ thanh lệ kiều mỵ, như đinh hương sau mưa.
Trên ghế nhân chứng, là Hoàng Thái Cực sắc mặt nghiêm túc, không thích nói cười.
Ghế bồi thẩm đoàn, là các vị trưởng lão, trong đó có Phó Thanh Dương, Cẩu trưởng lão, Cao Phong trưởng lão, Lạc Thần trưởng lão Trương Nguyên Thanh quen thuộc.
Ánh mắt Trương Nguyên Thanh đảo qua toàn trường, giao tiếp ánh mắt với Phó Thanh Dương một lần, sau đó nhìn về phía Thái trưởng lão ở ghế pháp quan.
Vị Thái trưởng lão này cả người bao phủ hơi nước mỏng manh, trong hốc mắt không có con ngươi, mà là lóe ra hắc quang, tựa như hai đầm nước tối đen, mi tâm của hắn có một dấu ấn giọt nước màu đen.
Tuổi của hắn không lớn như trong tưởng tượng, đầu đầy tóc đen, thái dương hơi ngả sương, thoạt nhìn càng thêm giống người trung niên đang tuổi tráng niên.
Theo hít thở, trong xoang mũi phun ra hơi nước nồng đậm, trong loa máy chiếu mang theo, mơ hồ truyền đến tiếng gió sét.
Không phải người, giống thần giống ma!
Trương Nguyên Thanh nhìn thẳng Thái trưởng lão vài giây, chợt thấy hít thở dồn dập, phổi nóng rát như lửa đốt, hơi thở phun ra trở nên nóng rực.
Hắn đã sinh bệnh.
Tuy bệnh trạng rất nhẹ, nhưng quả thật đã sinh bệnh.
Chỉ là chăm chú nhìn hình chiếu 3D của Thái trưởng lão, hắn đã sinh ra bệnh trạng nhỏ.
Trong lòng Trương Nguyên Thanh rùng mình, không khỏi nghĩ đến kỹ năng của Ôn Thần —— truyền bá!
Mọi người đều biết, kỹ năng trung tâm của Ôn Thần là bệnh tật, nhưng bệnh tật là cần truyền bá.
Bản thân “truyền bá” chính là một kỹ năng chủ động, nó có thể khiến bệnh tật thông qua không khí, tiếp xúc, hơi nước, dịch các phương thức, lặng yên truyền bá đến trong cơ thể mục tiêu.
Trương Nguyên Thanh hoàn toàn không ngờ được, một hình chiếu 3D mô phỏng, vậy mà cũng có thể trở thành con đường truyền bá.
Chúa Tể đỉnh phong đáng sợ cỡ nào.
Hắn không dám nhìn thêm, tầm mắt từ trên người Thái trưởng lão dời đi, nhìn về phía sau gã.
Mườ cái ghế cao ở phía trên mọi người, chín vị trưởng lão tổng bộ ngồi ngay ngắn, bọn họ đều có tính chất đặc biệt phi nhân, linh lực của bọn họ quá mức cường đại rồi.
Chúa Tể cấp 9 đỉnh phong, tầng cấp sinh mệnh đã sớm siêu thoát người phàm, đặc thù linh lực thể hiện ở tóc, khuôn mặt, tay chân các nơi.
Chỉ có Trung Đình đại trưởng lão Đế Hồng, nội liễm ôn hòa, mênh mông như núi, nhưng vẫn duy trì vẻ ngoài nhân loại, không hiện ra khác thường.
Ở lúc Trương Nguyên Thanh đánh giá các trưởng lão, từng ánh mắt cũng tập trung ở trên người hắn, người nghe cũng tốt, trưởng lão cũng thế, vẻ mặt đều có chút phức tạp.
Thái trưởng lão cất cao giọng nói:
“Mở phiên toà!
Bản đình trật tự, do phía công tố lên án, nhân chứng cung cấp lời khai, hạng người không liên quan, bao gồm bị cáo, không thể ồn ào quấy nhiễu trên tòa.”
“Kẻ dự thính không thể quấy nhiễu trật tự trên tòa, không được ngắt lời, không thể ồn ào.”
Tiếng hắn không lớn, lại rõ ràng truyền vào trong tai mọi người, mang theo tiếng gió sét loáng thoáng.