Nụ cười trêu tức của Quan Nhã lập tức cứng lại ở trên mặt, cô nhìn nhìn Nguyên Thủy, lại nhìn nhìn Tạ Linh Hi, khuôn mặt trái xoan quyến rũ dần dần mất đi biểu cảm.
Chỉ có Vương Thái, lặng yên nhẹ nhàng thở ra.
“Em tới Tùng Hải làm gì, còn muốn tìm Vương Thái của bọn anh tiếp đãi?”
Trương Nguyên Thanh cao 1m8 ngạo nghễ nhìn cái đầu quả dưa của bé trà xanh, chân nhìn rất dài, thật ra là nhóc lùn.
“Em từng nói muốn tìm anh mà ~ “
Tạ Linh Hi nhảy nhót tại chỗ, vui vẻ nói.
Không hổ là thiếu nữ, dáng điệu uyển chuyển, không giống Quan Nhã loại cô gái béo này, nhảy lên sẽ mất đi trọng tâm.
“Có cái gì phải tìm, anh từng nói, chúng ta không cần liên hệ.” Ánh mắt Trương Nguyên Thanh có chút bất mãn.
Tạ Linh Hi chu cái miệng nhỏ nhắn, lã chã chực khóc, ấm ức nói:
“Anh sao lại như vậy chứ, anh lần trước cũng không phải là đối với em như vậy, anh đối với em vừa quan tâm vừa che chở, còn lấy đi thứ quý giá của em, bây giờ lại trở mặt không nhận người rồi.”
Lý Đông Trạch, Quan Nhã, Vương Thái kinh nghi bất định đánh giá Trương Nguyên Thanh.
Nếu đổi thành Vương Thái, đối mặt một em gái trà xanh như vậy, đầu óc chỉ sợ treo máy ngay tại chỗ, người bình thường cũng phải xấu hổ, câu nệ, bó tay bó chân.
Nhưng Trương Nguyên Thanh lại khác, hắn trầm mặc một phen, bỗng nhiên cười ha ha, đưa tay ôm eo Tạ Linh Hi, nói:
“Đội trưởng, cô ấy là tự nguyện, anh đừng bắt tôi.”
Tạ Linh Hi ngẩn ra, chỉ cảm thấy cái tay dán ở vòng eo nóng bỏng mà mạnh mẽ, trong lòng cô dâng lên một cảm giác mát lạnh tê tê, khuôn mặt lập tức đỏ lên, như con thỏ nhỏ kinh hãi bắn đi.
“Anh, anh...” Cô trong lúc nhất thời nói không ra lời, mắt ngập nước trừng lên nhìn Trương Nguyên Thanh.
Nhìn thấy một màn này, Lý Đông Trạch cùng Quan Nhã thân là thám báo như có chút suy nghĩ.
Hóa giải xong chiêu trò của Tạ Linh Hi, Trương Nguyên Thanh lúc này mới giải thích:
“Cô ấy là tối hôm qua cùng nhau chơi trò chơi quen biết.”
Lý Đông Trạch bừng tỉnh đại ngộ, trong nháy mắt nhớ tới chuyện Trương Nguyên Thanh giả mạo Vương Thái, nếu Tạ gia đại tiểu thư cũng là hành giả đêm đó tiến vào công viên trò chơi Kim Thủy, như vậy tình huống trước mắt liền giải thích thông.
Người cô muốn tìm cũng không phải Vương Thái.
Lúc này, Vương Thái thật sự nhìn đội trưởng, nói:
“Đã không phải tìm em, vậy em có thể đi chưa. Đội trưởng, em còn có nghiên cứu phải làm.”
Tạ Linh Hi rốt cuộc chú ý tới hắn, nghe vậy liền có chút không hiểu, người đàn ông tướng mạo thường thường này, thế mà không mất mát chút nào cả, cũng không có bất cứ cảm xúc gì không vui cùng không cam lòng.
Ngược lại còn có một tia giải thoát cùng vui vẻ?
Tạ Linh Hi đảo mắt, làm ra tư thái nhu nhược, nhỏ giọng lí nhí nói:
“Anh chính là Vương Thái ca ca thật sự nhỉ, rất vui được quen biết anh, anh tuyệt đối đừng tức giận, em là bị Nguyên Thủy ca ca lừa, mới coi anh ấy lầm trở thành anh.”
Vương Thái nghiêm trang đáp lại: “Anh không tức giận, thậm chí có chút vui vẻ nho nhỏ.”
Tạ Linh Hi: “? ? ?”
Lý Đông Trạch ho khan một tiếng, nói: “Được, để lái xe đưa cậu trở về trước.”
Vương Thái không thích xã giao, cưỡng ép giữ hắn không có ý nghĩa.
Đợi Vương Thái đi rồi, Tạ Linh Hi dẫn ba người vào ngồi, phân phó nhân viên phục vụ chuẩn bị đưa đồ ăn lên.
Trong bữa, cô một cậu một tiếng chị, anh, khuôn mặt thanh thuần ngọt ngào, giọng nói mềm mại, khiến Lý Đông Trạch và Quan Nhã sinh ra hảo cảm mãnh liệt đối với cô.
“Nguyên Thủy ca ca, anh là thuộc về Bạch Hổ binh chúng à, hay tổ chức khác?”
“Bạch Hổ binh chúng, anh thích Bạch Hổ*.”
* câu này mang 1 nghĩa bậy khác, chỉ những người phụ nữ ‘nhẵn nhụi’
“Vâng vâng, em nghe lão tổ tông nói, Bạch Hổ binh chúng là kỷ luật nghiêm minh nhất, tuy nhiều quy củ, có đôi khi tương đối cứng nhắc, lại là khiến người ta yên tâm nhất trong Ngũ Hành minh.”
“Lời này em là cố ý nịnh hót bên anh nhỉ.”
“Sao có thể, Nguyên Thủy ca ca luôn dùng ác ý đo lường người ta.” Tạ Linh Hi lườm nguýt hắn một cái, tiếp tục nói chuyện phiếm: “Trừ Bạch Hổ binh chúng, thuần túy nhất là Xích Hỏa bang, nhưng lão tổ tông không thích người Xích Hỏa bang, cảm thấy bọn họ quá thô lỗ quá nóng nảy. Nguyên Thủy ca ca, anh có biết trước khi Ngũ Hành minh xây dựng, biểu tượng Xích Hỏa bang là cái gì không.”
“Không biết.”
“Là người đầu trâu đấy.”
“Gì?”
“Xích Hỏa bang tự xưng là truyền nhân Viêm đế, Viêm đế là Thần Nông thị mà, đầu trâu thân người. Em nghe nói, trước khi Ngũ Hành minh xây dựng, người bốn tổ chức lớn thường xuyên dùng việc này trêu chọc Xích Hỏa bang, biện pháp tốt nhất chọc giận Hỏa sư, chính là trước mặt hắn, hô to một tiếng: Người đầu trâu phải chết.”
Lý Đông Trạch kịch liệt ho khan, nhìn Trương Nguyên Thanh, trịnh trọng nhắc nhở:
“Tạ tiểu thư là nói giỡn, chuyện cũ năm xưa đừng nói tới, loại lời này đừng nói lung tung.”