Các trưởng lão, chấp sự ùn ùn cúi đầu, sau đó, máy chiếu trên trần nhà tắt, từng chùm tia sáng biến mất.
Đại sảnh thẩm phán vốn không còn chỗ ngồi, trong chớp mắt chỉ còn lại có Thập lão cùng cảnh vệ.
Rất nhanh, Trương Nguyên Thanh cũng bị cảnh vệ mang ra khỏi đại sảnh thẩm phán.
Trương Nguyên Thanh một lần nữa trở lại phòng thẩm vấn.
Cảnh vệ sau khi đưa hắn đến nơi đây liền đi luôn, không để lại người trông coi, cũng không đeo còng tay, rất lơi lỏng.
Lúc này, Trương Nguyên Thanh mới cảm giác được mặt bị bỏng, run rẩy nâng tay, sờ sờ khuôn mặt, đau đến nhe răng trợn mắt.
Mặt hắn bị bỏng rồi.
Lại sờ chân mày, tóc, đều xuất hiện tình huống nóng xoăn lại.
“Chỉ là tiếp xúc cự ly xa, đã bị tổn thương, đây còn chỉ là một phân thân bé nhỏ không đáng kể... Uy của Bán Thần quả nhiên đáng sợ.”
Trong lòng Trương Nguyên Thanh nói thầm, lấy ra Quyền Trượng Sơn Thần.
Hắn mang đá quý xanh biếc ở đỉnh quyền trượng để lên ngực, kích hoạt công năng trị liệu của đạo cụ.
Trong ánh sáng xanh lục càn quét, khuôn mặt nóng rát trở nên mát mẻ, cảm giác bỏng biến mất, thương thế của hai cánh tay cũng nhanh chóng khép lại.
—— Dưới năng lực tự lành cường đại của Tinh Quan, bản thân thương thế cánh tay cũng sắp lành rồi.
Kế tiếp chính là chịu đựng dục vọng sinh sôi nảy nở rồi... Hắn bình tĩnh ngồi ngay ngắn ở ghế thẩm vấn, tùy ý thời gian thong thả trôi qua.
Nửa giờ sau, cửa phòng thẩm vấn đẩy ra, một điều tra viên thanh niên tiến vào, mang điện thoại di động bịt kín ở trong túi đặt lên bàn, nói:
“Ngươi có thể đi rồi! Các trưởng lão tổng bộ sau khi thảo luận, cho rằng hành vi của ngươi ở trong phó bản tuy không ổn, nhưng hợp tình hợp lý. Cấu kết nghề nghiệp tà ác là một hồi hiểu lầm.”
Trương Nguyên Thanh sớm có đoán trước ‘hắc’ một tiếng:
“Thập lão thương lượng xong rồi? Ngươi tựa như không phục lắm!”
Vị thanh niên này rõ ràng là phe phái Thái trưởng lão, cau mày, lặp lại:
“Ngươi có thể đi rồi.”
Trương Nguyên Thanh cười khẩy một tiếng, vẫy tay hút điện thoại di động đến, búng tay vang một tiếng “Bốp”, hóa thành ánh sao tiêu tán.
Vườn hoa bên rìa cổng bộ điều tra, ánh sao dâng lên, Trương Nguyên Thanh cúi đầu nhìn lều trại dựng lên cao cao, nhanh chóng đi ra khỏi sân tòa nhà bộ điều tra.
Sao nửa giờ rồi còn chưa khôi phục, xem ra lượng tồn kho của kho vàng có chút khoa trương... Trong lòng Trương Nguyên Thanh nói thầm.
Đây là nguyên nhân hắn lựa chọn Tinh Độn rời khỏi.
Đi ra khỏi cửa chính, Trương Nguyên Thanh liếc một cái liền thấy xe MPV quen thuộc đỗ ở ven đường, cửa xe mở rộng, Tiền công tử áo trắng như tuyết ngồi ở vị trí phía trong.
“Lão đại!” Trương Nguyên Thanh lộ ra nụ cười, nhanh chóng tới gần, “Anh nhanh như vậy đã thu được thông báo tôi vô tội phóng thích rồi?”
Phó Thanh Dương nhìn hắn lên xe, đóng cửa xe, xe MPV khởi động, hòa vào dòng xe cộ.
Tiền công tử mới không nhanh không chậm nói:
“Không cần thông báo, Khương bang chủ là tôi mời đến.”
Mình biết ngay mà... Trương Nguyên Thanh rất tự giác nịnh hót, biểu đạt sự khâm phục của mình đối với lão đại, “Lão đại không hổ là lão đại, ngay cả minh chủ cũng có thể mời nổi, minh chủ chính là không quản chuyện.”
“Cho nên phải là Khương bang chủ.” Phó Thanh Dương mở ra tủ lạnh trên xe, lấy ra ly đế cao, vừa ra hiệu cấp dưới tâm phúc rót rượu, vừa nói:
“Nếu mời Nguyên Soái tên rác rưởi kia ra mặt thay cậu, liền thành lấy thế ép người, không thể phục chúng. Nhưng bang chủ ra mặt vì con cái, hợp tình hợp lý, xuất quân có danh nghĩa. Hơn nữa, Khương bang chủ tính tình nóng nảy cương trực, lại có Khương Cư quan hệ, càng dễ dàng bị thuyết phục hơn.
Đổi thành ba vị khác, tôi cho dù lôi kéo cậu cúi đầu bái lạy, cũng rất khó thuyết phục bọn họ, tôi thậm chí cũng không gặp được bọn họ.”
Cái cúi đầu bái lạy này của anh, có phải đang trào phúng tôi hay không thế... Trương Nguyên Thanh rót rượu cho lão đại, tâm tình vui vẻ:
“Thái trưởng lão lần này trộm gà không được còn mất nắm thóc, ừm, xin lỗi, tôi vẫn không thể khống chế bản thân.”
Tuy bình an vượt qua kiếp nạn này, nhưng hắn vẫn để cho tổng bộ thấy được phản cốt.
Nói từ góc độ nào đó, mục đích của Thái trưởng lão thật ra đã đạt thành, chẳng qua giết địch tám trăm tự tổn hại một ngàn.
Phó Thanh Dương liếc xéo ahứn một cái, “Tôi đã dự liệu được.”
Trương Nguyên Thanh có chút hổ thẹn.
Phó Thanh Dương nhấp một ngụm rượu vang, thản nhiên nói:
“Trước kia tôi luôn theo thói quen đứng ở góc độ mình yêu cầu cậu, hạ thấp, ẩn nhẫn, làm việc phải cân nhắc rồi mới làm, không thể hành động theo cảm tình. Đây là phong cách làm việc của tôi, nhưng cậu với tôi là không giống nhau.
Tôi không thể dùng chuẩn tắc của tôi để yêu cầu cậu, như vậy cùng tổng bộ bắt cậu cúi đầu có cái gì khác nhau?”
Nói tới đây, hắn liếc cấp dưới mặt mày hớn hở một cái, lắc đầu nói:
“Trải qua sự kiện lần này, cậu hẳn là càng hiểu biết Ngũ Hành minh hơn. Thập lão ở quan phương có bá quyền tuyệt đối, có thể áp chế bọn họ chỉ có năm vị minh chủ, nhưng minh chủ lại không quản chuyện.”