Linh Cảnh Hành Giả ( Bản Dịch )

Chương 1704 - Chương 1704. Kế Hoạch Cứu Vớt Ma Nhãn, Khởi Động (2)

Chương 1704. Kế hoạch cứu vớt Ma Nhãn, khởi động (2)
Chương 1704. Kế hoạch cứu vớt Ma Nhãn, khởi động (2)

Phó Thanh Dương buông ly đế cao xuống, nhắc nhở:

“Sắp tới đừng bán đồ cổ đời Tần nữa, Diệu trưởng lão hoài nghi là cậu tiến vào phó bản ẩn của học viện Tần Phong. Lần này, hắn lấy trả lại thu hoạch trong phó bản làm điều kiện, ra tay cứu cậu.”

“Hắn đã tra ra cái gì?” Trong lòng Trương Nguyên Thanh trầm xuống.

Phó Thanh Dương khẽ lắc đầu:

“Không cần tra, cũng không cần chứng cứ, đối với thượng vị giả mà nói, chứng cứ là bàn giao cùng lấy lệ đối với người đời. Hắn cảm thấy trong học viên của học viện Tần Phong, cậu là có khả năng nhất tiến vào phó bản ẩn, như vậy là đủ rồi.

Tôi không đáp ứng yêu cầu của hắn, hắn liền thay đổi một cái điều kiện, bảo tôi cưới Đằng Nhi.”

“Hắn muốn thông qua đám cưới lôi kéo anh.” Trương Nguyên Thanh nhất thời đã hiểu tính toán của Diệu trưởng lão.

So với đòi về bảo vật trong nhiệm vụ ẩn, đám cưới với Phó Thanh Dương càng thêm có lời, mang vị Chúa Tể trẻ tuổi tiền đồ vô lượng này cột vào trên cùng chiếc chiến xa, đã biến tướng đòi về đạo cụ, lại đạt được Phó gia ủng hộ.

Ài, trong mắt đại lão tất cả đều là ích lợi cùng tính kế. Trong lòng Trương Nguyên Thanh nói thầm, thấp thỏm lo âu nói:

“Vậy, hắn sẽ uy hiếp tôi giao ra đạo cụ sao? Lão đại, bảo bối quan trọng nhất tôi đã hiến cho anh.”

“Cho nên hắn nghĩ cũng đừng nghĩ.” Phó Thanh Dương lạnh lùng phát biểu thái độ, sau đó nói:

“Khương bang chủ vừa gõ Thập lão, thời điểm mấu chốt này, nếu lại chèn ép cậu, nhằm vào cậu, chính là bày rõ gọi nhịp với minh chủ, a, không có ai dám gọi nhịp với Hỏa Sư cấp Bán Thần.

Mặt khác, thái độ của Diệu trưởng lão càng thêm thiên hướng đám cưới, hắn sẽ không cưỡng ép cậu giao ra bảo vật, khả năng lớn hơn nữa là chiêu cậu làm người ở rể.”

Nói tới đây, Tiền công tử nhìn về phía cấp dưới, một bộ vẻ mặt “Tôi rất hiểu cậu” nói:

“Tôi biết cậu không có khả năng đáp ứng đám cưới, đến lúc đó, tôi sẽ thay cậu chắn trở về.”

Trong đầu Trương Nguyên Thanh hiện lên dung mạo thanh lệ tuyệt luân của Diệu Đằng Nhi, khí chất thuần thục mê người đó, đôi mắt long lanh như nai con trong rừng đó.

Lão đại, anh nói anh con người này, cái gì cũng tốt, chỉ là quá võ đoán... Trương Nguyên Thanh bất thình lình thấy Phó Thanh Dương đang đánh giá mình, vội lớn tiếng nói:

“Tôi khẳng định không đồng ý đám cưới, cuộc đời này chỉ yêu một mình Quan Nhã tỷ.”

“Lúc nói chuyện, vì sao phải cúi đầu?”

“Bởi vì khuôn mặt đẹp kinh động thế gian của lão đại khiến tôi tự biết xấu hổ.”

Lúc này, điện thoại di động của Phó Thanh Dương vang.

Trợ lý ngồi ở hàng ghế trước xoay người, đưa điện thoại di động:

“Thiếu gia, cô cô ngài.”

Mẹ vợ mình gọi? Trương Nguyên Thanh thò đầu nhìn lại, người gọi tới quả nhiên là “Phó Tuyết”.

---

Phân bộ Hàng thành.

Trong văn phòng có cửa sổ sát đất, Hồng Anh trưởng lão mặt mày dịu dàng hiền lành, đầu ngón tay cầm chén sứ mỏng như cánh ve, trên mặt mang theo mỉm cười, hết sức chuyên chú nghe Cao Phong trưởng lão kể tình huống thẩm phán đình.

Chờ hắn nói xong, Hồng Anh trưởng lão đã qua tuổi năm mươi, vẫn không giảm đi sự tao nhã cười nói:

“Có thể giết, không thể cúi đầu.

Thực làm người ta hâm mộ nha, chúng ta lúc trẻ tuổi cũng là kiệt ngạo tự tin như vậy, cảm thấy thế giới đều là của chúng ta.”

Cô nhấp một ngụm nước trà thơm, thở dài nói:

“Đáng tiếc khi chúng ta tấn thăng Chúa Tể, thật sự tay nắm quyền to, sớm đã không còn trẻ tuổi. Tự tin cùng góc cạnh năm đó, đã bị mài phẳng đi hết.”

Mà tốc độ tấn thăng khủng bố của Nguyên Thủy Thiên Tôn, khiến hắn ở lúc bước vào linh cảnh hành giả đẳng cấp cao, vẫn còn duy trì kiệt ngạo cùng bất khuất của người thiếu niên.

Cô buông chén trà, hoảng hốt một phen, nói:

“Điều này làm tôi nhớ tới Linh Thác, con trai xuất sắc nhất của môn chủ, tuổi còn trẻ đã thành Chúa Tể đỉnh phong, trên người hắn luôn có một phần tinh thần phấn chấn làm người ta hâm mộ, giấc mộng là cứu vớt thế giới, trở thành anh hùng tạo phúc nhân loại.

Rất buồn cười, nhưng lại làm người ta hâm mộ.”

“Linh Thác?” Cao Phong trưởng lão tiếc hận nói: “Nhân vật như vậy, trở về linh cảnh khi nào?”

Thời gian Cao Phong trưởng lão trở thành linh cảnh hành giả không vượt qua mười lăm năm, cùng không biết Linh Thác hai mươi năm trước trở về về linh cảnh.

Nhưng Thái Nhất môn Chúa Tể đỉnh phong chỉ mấy người như vậy, bên trong cũng không có con nối dòng của môn chủ.

Khả năng duy nhất chính là đã trở về linh cảnh.

Hồng Anh trưởng lão nâng chén uống trà, chưa trả lời thẳng vấn đề của Cao Phong trưởng lão.

Cao Phong trưởng lão vốn là thuận miệng hỏi, chưa hỏi tới cùng, hắn hạ tầm mắt nhìn khay trà, nói:

“Khương bang chủ nói, chúng ta là chó bị thuần phục. Hắn đã là đang gõ tổng bộ Thập lão, cũng là đang gõ chúng ta.

Nhớ rõ trước kia các trưởng lão phân bộ thường thường nghe điều không nghe tuyên, không khúm núm, có cách suy nghĩ cùng chủ kiến của mình. Bây giờ mọi người đều không dám làm việc, bởi vì sợ mắc lỗi, sợ tổng bộ hỏi trách.”

Hết chương 1704.
*Mẹo: Vuốt sang trái hoặc phải để nhảy chương nhanh hơn!
Bình Luận (0)
Comment