Rời khỏi khách sạn, trên đường ngồi xe MPV về nhà, Trương Nguyên Thanh gọi điện thoại di động cho Lý Đông Trạch.
“Đội trưởng, em từ khách sạn rời khỏi rồi, đang muốn về nhà.”
Lý Đông Trạch rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, tiếp theo mỉm cười trêu chọc:
“Cho nên, anh có phải nên gọi em người ở rể Tạ gia hay không? Anh cùng Quan Nhã đều có thể nhìn ra, vị đại tiểu thư kia rất có hảo cảm đối với em nha.”
Trương Nguyên Thanh phát sầu nói:
“So sánh với người ở rể Tạ gia, em càng muốn làm người ở rể Quan gia hơn.”
Lý Đông Trạch ngẩn ra, giọng điệu như thường nói:
“Vậy em phải cố gắng thêm.”
Lý Đông Trạch nghe ra được, thằng nhóc Nguyên Thủy này là đang thử thân phận Quan Nhã, cậu ta là làm sao biết Quan Nhã thân phận không tầm thường? Nhìn từ trước mắt, Nguyên Thủy chỉ là biết Quan Nhã thân phận bất thường, nhưng không biết quan hệ của cô với Phó bách phu trưởng.
Trương Nguyên Thanh cười ha ha, lướt qua đề tài này, sau đó nghiêm mặt nói:
“Em ngày kia cần đi ra ngoài chơi với cô bé Tạ gia kia, đại khái một ngày thời gian có thể quay về.”
“Cô ấy chỉ tên nói họ muốn em tiếp đãi, bầu bạn cô ấy cho tốt đi.” Lý Đông Trạch chưa phản đối.
Trương Nguyên Thanh chợt yên tâm, đội trưởng không phản đối, nói rõ danh tiếng Tạ gia cũng không tệ.
Hắn tiếp tục thăm dò chuyện thứ hai:
“Đội trưởng, em sau khi vượt qua công viên trò chơi Kim Thủy, thuận lợi tấn thăng cấp 2, hơn nữa thưởng một món đạo cụ không tệ.”
Tấn thăng cấp 2... Lý Đông Trạch thở dài một tiếng:
“Một cái nhiệm vụ thăng một cấp, tốc độ tấn thăng của em, thật sự làm người ta hâm mộ. Ừm, chỉ là hâm mộ tốc độ thăng cấp, em thường xuyên ghép vào linh cảnh cấp S, thì làm người ta thương hại, cho nên?”
“Em muốn gia nhập trong hành động lùng bắt Hắc Vô Thường, một mặt là góp một viên gạch cho công tích của đội 2, một mặt khác là rèn luyện bản thân.” Trương Nguyên Thanh vội nói.
Lý Đông Trạch chưa phản đối, chần chờ một phen:
“Chiến lực của Thần dạ du cấp 2 mạnh hơn, so với nghề nghiệp khác cùng cấp, em quả thật có tư cách tham dự vào. Nhưng người phụ trách chuyện này là cấp chấp sự, anh không làm chủ được, ngày mai thay em báo cáo cho Phó bách phu trưởng, xem quyết định của cậu ta.”
“Cảm ơn đội trưởng.”
Cúp điện thoại, Trương Nguyên Thanh nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, phát hiện lái xe đi không đúng đường cao tốc, nhíu mày nói:
“Làm sao vậy?”
Lái xe hàng ghế trước đáp lại:
“Đi đường vòng một chút, phòng bị bám đuôi.”
Phòng bị bám đuôi, ừm, danh tiếng mình bây giờ càng lúc càng lớn, người biết mình ở tổ 2 khu Khang Dương không ít, tương lai đi tới đi lui đơn vị cùng gia đình, quả thật phải chú ý phương diện bám đuôi này... Trương Nguyên Thanh nhớ chi tiết này ở trong lòng.
Một giờ sau, lái xe đưa hắn về tiểu khu, Trương Nguyên Thanh vào thang máy trở lại tầng lầu tương ứng, vừa từ cửa sổ hành lang, trèo về phòng ngủ của mình.
Vành tai khẽ nhúc nhích, nghe thấy trong phòng ngủ truyền đến âm hiệu kịch liệt chiến đấu.
Ài... Hắn bất đắc dĩ thở dài, lựa chọn đi cửa chính, thật cẩn thận mở ra cửa phòng trộm, thấy bà ngoại không canh giữ ở phòng khách chờ hắn, nhất thời như trút được gánh nặng, vặn mở cửa phòng ngủ.
Trong phòng ngủ, Giang Ngọc Nhị ngồi khoanh chân ở trước TV, ôm tay cầm ‘cách cách cách’ chơi game.
Nghe thấy tiếng mở cửa phía sau, Giang Ngọc Nhị nghiến răng nghiến lợi nói:
“BOSS trong trò chơi là một cậu bé tan học không trở về nhà, chỉ biết lêu lổng ở bên ngoài, dì muốn chém chết nó.”
“Cháu giúp dì cùng nhau chém.” Trương Nguyên Thanh mặt dày đi qua.
“Cút!”
Giang Ngọc Nhị vặn vòng eo nhỏ, nửa thân trên bất động, tiếp tục ôm tay cầm chơi game, đôi chân dài nghiêng đến phía sau, đá mạnh một trận, bày ra lực hông kinh người.
Trương Nguyên Thanh cầm bàn chân nhỏ mát lạnh, nâng nhẹ một cái, cô liền “Ai da” một tiếng ngã ngửa xuống đất.
Hắn thuận thế ngồi xuống, cầm lấy một cái tay cầm khác, một lần nữa bắt đầu trò chơi.
Giang Ngọc Nhị ngồi thẳng người, đầu ngón tay dụi gỉ mắt, hừ nói:
“Đi đâu lêu lổng.”
Hai người ngồi sóng vai, chăm chú nhìn TV, vừa chơi game vừa nói chuyện:
“Hôm nay ăn cơm với một nữ sinh cấp 3, nghe nói cháu là sinh viên đại học Tùng Hải, cực kỳ sùng bái cháu, cứng rắn muốn kéo cháu đi khách sạn phụ đạo em ấy làm bài tập, đặt còn là khách sạn năm sao, ài, cháu sao có khả năng có tiền thuê phòng.”
“Cho nên mày liền trở lại?”
“Không, cháu để em ấy trả tiền.”
“Mày đi chết đi...”
Bảy rưỡi sáng.
Bên bàn ăn, Giang Ngọc Nhị mồm cắn bánh quẩy, uể oải, đầu óc gật gà gật gù, như con gà mái con mổ thóc.
“Mày có phải lại thức đêm hay không, cũng nói không phải cuối tuần không cho thức đêm, mẹ nói có phải vô dụng hay không?”
Bà ngoại răn dạy con gái, lúc này, cháu ngoại ngáp đi ra khỏi phòng.
Bà ngoại hừ lạnh một tiếng, còn đang tức vì chuyện hôm qua, nhưng thanh lý môn hộ không tiện làm trước mặt người nhà, liền mặt mũi âm trầm vào nhà bếp bưng cháo nóng tới cho cháu ngoại, gọi là cho nó ăn bát cơm chặt đầu*.
* tử tù trước khi chết đều được cho ăn một bữa ngon cuối cùng