Hai người hai thi tiếp tục tiến lên, bôn ba ở khu vườn âm u tĩnh mịch, có nhạc đệm vừa rồi, bọn họ càng thêm cẩn thận.
Ven đường, Trương Nguyên Thanh quan sát chung quanh, mong chờ ở khu vực cây xanh nơi nào đó nhìn thấy cây long não phong ấn Ma Nhãn, trong đội ngũ chỉ có hắn từng thấy cái cây đó.
Không cao, nhưng đặc biệt to.
Lại đi qua một chỗ lối rẽ, lần này, biển chỉ đường biểu hiện là “chuồng gấu trúc” cùng “chuồng hươu cao cổ” .
Lúc này, bùn vỡ trên mặt đất đã thưa thớt đến mức khó phát hiện, chúng nó chỉ hướng là khu chuồng gấu trúc.
“Nữ thần may mắn quả nhiên chiếu cố tôi.” Trương Nguyên Thanh vui vẻ nói.
Quy tắc của chuồng khu gấu trúc từng xuất hiện ở trong sổ tay nhân viên, mà hươu cao cổ thì hoàn toàn không biết gì cả.
Lúc này, nơi xa truyền đến một tiếng gầm nhẹ trầm hùng.
Cách rất xa, mơ hồ có thể nghe thấy.
Trương Nguyên Thanh nghe được tiếng rống, mặt mày hớn hở: “Tiếng kêu của sư tử trắng, chúng ta cách cái cây kia không xa nữa.”
Tinh thần Chỉ Sát cung chủ cùng Ngân Dao quận chúa rung lên.
Sớm một chút hoàn thành nhiệm vụ, sớm một chút rời khỏi cái vườn bách thú gặp quỷ này.
Tuy các cô chưa từng oán giận cái gì, nhưng trong mười mấy phút ngắn ngủn, từ vườn hoa tơ hồng vàng đến chuồng khỉ, Nguyên Thủy đã trải qua hai lần nguy cơ sinh tử, nếu là con đường phía trước dài đằng đẵng, ai biết còn có thể có bao nhiêu cửa ải khó khăn.
Cái cây mục tiêu trước mắt ở ngay phía trước, không thể nghi ngờ là liều thuốc trợ tim tốt nhất.
Rất nhanh, bọn họ đến chuồng gấu trúc.
Khu chuồng gấu trúc gieo trồng mảng lớn rừng trúc, có núi giả có ao nước, Trương Nguyên Thanh xa xa thấy một con gấu trúc bộ lông bẩn thỉu ngồi ở trong rừng, trong lòng ôm một cây trúc, cúi đầu ngủ gật, ngáy khò khò.
Rất ngu rất dễ thương... Trong lòng Trương Nguyên Thanh hơi buông lỏng, nhìn thấy gấu trúc ngu ngốc dễ thương, ý nghĩa gió êm sóng lặng.
Hắn thầm nhủ có thế chứ, sao có thể từng bước kinh tâm, gặp cái gì cũng xảy ra chuyện? Vậy không khỏi cũng quá xui xẻo rồi, Vòng Cổ May Mắn trên cổ mình cũng không phải là hàng giả.
Lập tức thoải mái bước nhanh tiến lên.
Nhưng đúng lúc này, Ngân Dao quận chúa run rẩy giơ lên cái loa nhỏ:
“Con...con gấu trúc kia thật dọa người...”
Tinh thần dao động của Ngân Dao quận chúa rất kịch liệt, như là thấy được thứ nào đó vô cùng đáng sợ.
Dọa người? Trương Nguyên Thanh kinh ngạc một phen, lại nhìn về phía gấu trúc trong rừng trúc nơi xa, chưa có bất cứ biến hóa gì, vẫn như cũ là vừa bẩn vừa ngu xuẩn, cho dù đang ngủ, thoạt nhìn cũng không quá thông minh.
Hắn lập tức nhìn về phía Chỉ Sát cung chủ, người sau nhẹ nhàng nói:
“Chị nhìn thấy giống với cậu.”
Thần thái của cung chủ tương đối bình tĩnh, không có gì lo lắng, dù sao xảy ra vấn đề không phải nhóc trai bao của cô.
Trương Nguyên Thanh nghĩ một chút, thấp giọng nói:
“Cô nhìn thấy gì?”
Trong cái loa nhỏ truyền đến giọng run run của Ngân Dao quận chúa:
“Một con gấu trúc cao 3 mét, rất khôi ngô, móng vuốt sắc bén. Mắt của nó là màu đỏ, có chút tương tự với mắt của Yêu Mê Hoặc, rất hung tàn rất đáng sợ. Nó đang nhìn chằm chằm tôi, như là muốn xé nát tôi.”
Trong lòng Trương Nguyên Thanh rùng mình, adrenalin tăng vọt, không chút suy nghĩ, lập tức lấy ra Da Người Hoàn Mỹ, nói:
“Lập tức rời khỏi, nếu nó đuổi giết ra, tôi sẽ bảo Hoa Hồng Máu thay thế cô.”
Công năng của gương Yata còn đang phục hồi, chỉ có thể dùng Hoa Hồng Máu làm kẻ chết thay.
Tiểu đội bắt đầu lập tức hành động, dọc theo đường nhỏ xem xét, chạy như điên về phía trước, mười mấy giây đã chạy ra khỏi khu chuồng gấu trúc, tới một khu vực trống trải.
“Chưa đuổi theo.” Trương Nguyên Thanh dừng lại ở bên đèn đường, nhìn về phía Ngân Dao quận chúa: “Thế nào, thân thể có biến hóa gì không?”
Ngân Dao quận chúa lắc lắc đầu: “Không có!”
Kỳ quái, thế mà không có việc gì?
Trương Nguyên Thanh hồ nghi vòng quanh Ngân Dao quận chúa đánh giá, khi hắn đi tới phía sau quận chúa, ánh mắt chợt sắc bén.
Phía sau lưng Ngân Dao quận chúa đã xuất hiện một khối tối đen loang lổ.
Trên lưng Ngân Dao quận chúa xuất hiện vết tối đen loang lổ, to bằng bàn tay, như là bị hắt mực nước.
Cái này không khác gì ở chuồng khỉ nhìn thấy nhân viên đồng phục màu lam kia, khác nhau ở chỗ, đốm đen sau lưng đồng phục màu lam, đã khuếch tán bao trùm toàn bộ lưng.
Ngân Dao quận chúa là vừa mới xuất hiện, chưa khuếch tán.
Nhưng, ngay trong thời gian Trương Nguyên Thanh quan sát, dấu vết to bằng bàn tay, lặng yên không một tiếng động lan ra, khuếch tán đến to bằng hai bàn tay.
“Làm sao vậy?” Ngân Dao quận chúa cảnh giác giơ cái loa nhỏ lên, “Ánh mắt của cậu tựa như đang nhìn một người mắc bệnh nan y.”
“Cô không phải người mắc bệnh nan y, nhưng cô sắp xong đời rồi.” Chỉ Sát cung chủ nhắc nhở một câu: “Sau lưng cô đen rồi.”