Đai Ngọc Thanh Đế là đạo cụ cấp Chúa Tể, chữa trị Ma Nhãn cũng chưa vượt qua cực hạn của nó.
Mỏi mệt diệt hết, lực lượng cuồn cuộn tràn ngập tứ chi bách hải, thân thể khô gầy tràn đầy lên, cơ bắp to lớn chống đỡ làn da.
“Rất thoải mái...” Ma Nhãn lười biếng duỗi lưng, khóe miệng cong lên nụ cười thương hiệu. Hắn nâng tay đè lại băng đô vận động trên trán, nói:
“Trốn tới phía sau ta.”
Trương Nguyên Thanh và Ngân Dao quận chúa lập tức làm theo, người sau thậm chí so với chủ nhân còn nhanh hơn.
Theo băng đô vận động trượt xuống, một mắt dựng thẳng vành mắt đỏ đậm, tròng mắt màu vàng nhạt bại lộ ra, con mắt này lạnh lùng vô tình, tràn ngập tà ác cùng hỗn loạn, “ục ục” chuyển động.
Chỉ Sát cung chủ và sư tử trắng đang truy đuổi đều cứng đờ.
Kẻ sau bỏ qua mục tiêu, khom người nhe răng, nhìn chằm chằm Ma Nhãn Thiên Vương, trong cổ họng phát ra tiếng ô ô gầm nhẹ.
“Vù vù!”
Con mắt màu vàng nhạt kia xoay chuyển, nhìn chằm chằm sư tử trắng, sau đó, một chùm tia sáng màu vàng ròng phun trào ra, chiếu về phía hóa thân lực lượng khí linh.
“GRAO ~”
Tiếng rống thê lương chấn động bầu trời đêm tối đen, sư tử trắng đau đớn lăn lộn trên mặt đất, lông bờm màu trắng nhuộm lên màu máu, ma văn quỷ dị bò đầy thân thể thon dài.
Nó nhe răng nanh, mắt thú tràn ngập màu máu, bộ lông từ trắng biến thành đen, từ một con sư tử trắng thần dị bất phàm, biến thành tựa như ma vật đến từ địa ngục.
Chỉ Sát cung chủ một bên khác, tuy chưa bị “Ma Nhãn” nhìn chăm chú, nhưng cánh tay, cổ các bộ vị nổi lên những cái mụn nhọt nhỏ, như là có vô số con trùng nhỏ đang mấp máy.
Đôi mắt đẹp của cô lóe ra điên cuồng, linh lực nghề nghiệp Ti Mệnh lâm vào bạo loạn.
“Nó là hóa thân của lực lượng đạo cụ loại quy tắc này, Ma Nhãn của ta chỉ có thể áp chế, không thể giết chết. Các ngươi đi trước, đến bên ngoài chờ ta.” Con mắt dựng thẳng của Ma Nhãn Thiên Vương liên tục áp chế sư tử trắng.
Trương Nguyên Thanh và Ngân Dao quận chúa cực kỳ nghe lời, lập tức từ phía sau Ma Nhãn lao ra, người trước chạy vội tới trước cung chủ, bế ngang cô đang bị thương nặng hơn nữa thân thể ở trạng thái mất khống chế lên, xa xa vòng ra khỏi sư tử trắng, chạy vào trong bóng đêm.
Ba người dựa theo tuyến đường lúc tới đây, ngựa quen đường cũ hướng ra khu vực ngoại vi chạy như điên, bởi vì sớm quen thuộc quy tắc, hơn nữa theo quỷ dị bên người rút lui tan rã, dọc theo đường đi gió êm sóng lặng.
Rốt cuộc, bọn họ về tới đầu ngã rẽ “phòng nghỉ nhân viên”.
Trương Nguyên Thanh đột nhiên dừng lại, hắn giao Chỉ Sát cung chủ cho Ngân Dao, nói:
“Tôi phải trở về nhìn một cái, quyển nhật ký kia có cổ quái, rõ ràng không có ai tiến vào phòng ngủ, nhưng nó lại có thể tự mình ghi lại nội dung, tôi phải trở về nhìn một cái.”
Ngân Dao quận chúa ôm lấy cung chủ bỏ chạy, “Vậy bản thân cậu cẩn thận.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn có Phá Sát Phù, có Nhật chi thần lực hộ thân, có Da Người Hoàn Mỹ rất nhiều thủ đoạn, như thế nào cũng không tới lượt cô một nữ tử yếu ớt đến quan tâm.
Quận chúa bây giờ chỉ muốn lập tức rời khỏi vườn bách thú, trình độ kinh sợ nơi này cho cô, còn hơn xa phó bản Ngũ Hành Chi Loạn.
Ngũ Hành Chi Loạn không kinh sợ, đó chỉ là một trận khổ chiến, khổ chiến tương tự quận chúa trong lúc hành tẩu giang hồ từng gặp rất nhiều lần.
Nhìn theo quận chúa rời đi, Trương Nguyên Thanh búng ngón tay ‘TÁCH’, hóa thành ánh sao tiêu tán.
Trước tòa nhà ký túc xá, ánh sao sáng ngời dâng lên, hắn mục tiêu rõ ràng quay về phòng ngủ kia, lao vào phòng, sải bước nhặt lên quyển sổ kia trên mặt đất.
Trong tiếng trang giấy loạt xoạt, ánh mắt Trương Nguyên Thanh hơi co lại.
“... Ta rất vui vẻ, bởi vì trong tòa nhà ký túc xá có bốn nhân viên mới đến. Ta... Sẽ một mực đi theo bọn họ.”
Đọc đoạn lời này, Trương Nguyên Thanh lại một lần nữa dâng lên cảm giác mát lạnh.
Hiển nhiên, đây là viết ở sau khi bọn họ rời khỏi, mà quái vật tên là Vương Minh Minh, lúc ấy đã rời khỏi.
Tuy không bài trừ khả năng Vương Minh Minh quay về viết nhật ký, nhưng xét thấy tình báo trước mắt nắm giữ, hàng chữ này sợ là quyển bút ký tự mình viết lên.
May mắn trở về xem xét, nếu là trực tiếp rời đi, bản bút ký sẽ trực tiếp bại lộ thân phận của bọn họ.
Vương Minh Minh này không giống với nhân viên đồ đen bình thường, trên người hắn nhất định có câu chuyện, nhưng không có thời gian thăm dò... Trương Nguyên Thanh lập tức muốn xé trang giấy này, nghĩ lại một chút, nó đã có thể tự mình viết, như vậy xé giấy liền không có ý nghĩa.
—— Chờ sau khi hắn rời khỏi, chỉ sợ lại sẽ xuất hiện một hàng chữ mới.
Mang nó đi... Trương Nguyên Thanh cuộn quyển bút ký lại, nhét vào trong túi, thi triển Tinh Độn Thuật rời khỏi phòng.
Ngoài vườn bách thú.
Trương Nguyên Thanh theo liên hệ với âm thi, ở một chỗ góc chết ẩn nấp camera không thể quay chụp được, gặp được Chỉ Sát cung chủ và Ngân Dao quận chúa.