“Nguyên Soái, ngài rốt cuộc đã trở lại.” Cẩu trưởng lão cúi đầu hành lễ, giọng điệu ngưng trọng trước nay chưa từng có:
“Hai việc: Ma Nhãn bị người ta cứu đi rồi; Phó Thanh Dương, Hồng Anh cùng Khiêu Chiến Cao Phong mất đi liên hệ. Hành động của Thiên Vương Sợ Hãi đêm nay không phải ngẫu nhiên, chúng ta đã lâm vào trong một âm mưu thật lớn.”
Nữ Nguyên Soái nhíu lại cặp lông mày anh khí bừng bừng:
“Ông không ở vườn bách thú?”
Cô dễ dàng suy luận ra nguyên nhân Cẩu trưởng lão uể oải.
Cẩu trưởng lão lắc đầu: “Tôi bị người ta dụ ra ngoài, việc này là tôi thất trách, để tôi giải thích...”
Nữ Nguyên Soái phất tay ngắt lời:
“Không có hứng thú! Nếu sự tình thật nghiêm trọng như đã nói, vậy bây giờ không phải lúc nói lời thừa. Nói cho tôi biết, ai cứu đi Ma Nhãn.”
Phong cách làm việc của cô dứt khoát lưu loát, không chút nào ướt át dài dòng.
Cẩu trưởng lão trầm giọng nói:
“Còn chưa điều tra ra.”
“Nhưng có một điểm có thể khẳng định, Thiên Vương Sợ Hãi, Ám Dạ Mân Côi, cùng với người xâm nhập vườn bách thú cứu ra Ma Nhãn. Đây là một hồi âm mưu từng vòng lồng vào nhau, mục đích chỉ sợ không chỉ là cứu ra Ma Nhãn.
“Nếu, nếu thủ lĩnh Ám Dạ Mân Côi cũng ra tay, vậy ba người bọn Phó Thanh Dương nguy ở sớm tối...”
“Hắn không dám ra tay, hắn cùng Thái Nhất môn chủ đánh cờ nhiều năm, ai vào cục người đó chết trước.” Phó Thanh Huyên thản nhiên nói: “Nói cho tôi biết vị trí Phó Thanh Dương.”
“Thành phố Kim Sơn!” Cẩu trưởng lão nói.
Phó Thanh Huyên xoay người bước đi, mới vừa đi hai bước lại dừng lại, ngoái đầu nhìn lại nói: “Gửi vị trí thành phố Kim Sơn đến điện thoại di động của tôi, không có dẫn đường tôi không tìm thấy.”
...
Nhà bà ngoại, ánh sao sáng ngời mộng ảo từ phòng ngủ yên tĩnh dâng lên.
Trương Nguyên Thanh ở trong bóng đêm đánh giá phòng ngủ nhỏ gần một tháng chưa trở về, chăn điều hòa trải phẳng phiu ở trên giường, thùng rác rỗng tuếch, nhưng có lồng vào túi rác màu đen.
Mặt bàn, mặt sàn đều không có bụi đọng, sạch sẽ.
Nghĩ hẳn bà ngoại thường xuyên quét tước phòng thay hắn, chờ đợi cháu ngoại trở về.
Trương Nguyên Thanh nói với bọn Quan Nhã đêm nay muốn về nhà một chuyến, chế tạo cho mình một cái lý do không có mặt hợp lý, bây giờ sự việc đã giải quyết, đương nhiên không thể trực tiếp về vịnh Phó gia.
Hắn đá tung giày, dang rộng tay chân ngã lên giường, thoải mái cảm khái một tiếng:
“Vẫn là ổ chó nhà mình thoải mái.”
Dù sao cũng là phòng ở mười mấy năm, bất cứ phòng nào cũng không thể thay thế được địa vị của nó ở trong lòng, cho dù trong phòng kia có bạn gái rất nuột.
Trương Nguyên Thanh nhìn trần phòng, nhìn lại từng lần một tình hình ở vườn bách thú.
Bọn họ một đường đều rất cẩn thận, ảo thuật của Y Xuyên Mỹ đủ để mê hoặc đại bộ phận sự vật —— thực vật cùng nhân viên.
Bút ký ở tòa nhà ký túc xá bỏ hoang cũng bị hắn mang về.
Huyết Tường Vi chìm vào đáy hồ xem như chứng cứ phạm tội để lại hiện trường xảy ra vụ án, chẳng qua Nhược Thủy chìm vạn vật, không phải đạo cụ quy tắc, nhưng có được đặc tính quy tắc, cho dù là Cẩu trưởng lão nghĩ hẳn cũng không có cách nào vớt ra Huyết Tường Vi.
Khí linh và Bán Thần cũng thế.
Nay sơ hở duy nhất là cây long nhãn cùng sư tử trắng.
Thứ trước từng thừa nhận Ngân Dao quận chúa công kích, hẳn là biết mình là bị âm thi cào rách da, mổ bụng cứu ra Ma Nhãn.
Nhưng nó lại không biết Ngân Dao quận chúa, bằng vào một âm thi hoài nghi đến trên người Nguyên Thủy Thiên Tôn, quá mức hoang đường. Lại thêm Ma Nhãn Thiên Vương sau khi lên bờ, từng vá víu một lần.
—— Hắn cố ý nói danh hiệu Quỷ Đao Thiên Vương.
“Ám Dạ Mân Côi và Binh Chủ giáo quan hệ không tầm thường, Quỷ Đao Thiên Vương hoàn toàn có thể có một món đạo cụ thao túng âm thi, về phần hắn vì sao phải khống chế âm thi, quy tắc phức tạp đa dạng của vườn bách thú là lý do tốt nhất.”
“Chỉ là sư tử trắng có chút phiền toái. Mỗi nghề có chuyên gia, trong nghề nghiệp hợp pháp, có thể nhìn thấu ảo thuật chỉ có Thuật Quan Sát của Thám Báo. Nói từ trên lý luận, sư tử trắng cấp bậc tuy cao, nhưng nó không phải toàn năng, nó chỉ là hóa thân lực lượng khí linh, không phải linh cảnh hành giả thật sự, thuộc tính thậm chí rất đơn nhất.”
“Nhưng cũng không thể quá tuyệt đối, ngày mai thử Cẩu trưởng lão một lần.”
“Lão đại bên kia hành động không biết thuận lợi hay không, có xử lý Thuần Dương chưởng giáo hay không...”
“Sau này phải luyện thêm mấy âm thi cùng linh phó, cấp bậc không cần quá cao, nhưng số lượng phải nhiều, chuyên môn đảm đương vật hi sinh cùng tiêu hao phẩm. Nếu không lại gặp phải tình huống như vườn bách thú, mình liền phải hy sinh Tham Lam Thần Tướng...”
Nghĩ một chút, hắn chậm rãi ngủ, tỉnh lại đã trời sáng, trong phòng khách truyền đến tiếng hò hét cùng đập cửa bà ngoại gọi dì trẻ rời giường.
Trên bàn cơm, một nhà năm người hưởng dụng bữa sáng bình thản mà ấm áp, chỉ là không khí thì không quá ấm áp.