Một lễ tân đã có được uy áp đáng sợ như thế, vị Vô Ngân đại sư kia là cấp bậc gì, có thể nghĩ mà biết.
Trương Nguyên Thanh sắc mặt ngưng trọng gật đầu:
“Anh cũng nghĩ tới rồi, cho nên, vừa rồi đang định đào tẩu, hơn nữa anh rất có lòng tin đào tẩu.”
“A?” Tạ Linh Hi cả kinh, trợn to đôi mắt sáng: “Em vừa rồi hoàn toàn chân như nhũn ra, căn bản không có ý niệm chạy trốn, chỉ muốn rúc đầu trốn vào trong nách của anh.”
Cho nên anh mới có lòng tin đào tẩu nha, anh chỉ cần chạy nhanh hơn đồng đội là được... Trong lòng Trương Nguyên Thanh lẩm bẩm, hắn dang cánh tay, kẹp đầu Tạ Linh Hi ở dưới nách, hỏi:
“Như vậy có thể cho em cảm giác an toàn hay không?”
“Nguyên Thủy ca ca, thả em ra, mau thả em ra, mất mặt quá!” Tạ Linh Hi dùng sức giãy dụa.
Cô rút đầu từ dưới nách Trương Nguyên Thanh ra, chỉnh lại tai nghe kiểu đội trên đầu bị nghiêng lệch, hạ giọng:
“Nguyên Thủy ca ca, tai nghe của em là đạo cụ, có thể nghe lén toàn bộ động tĩnh trong phạm vi năm trăm mét.”
Cô tập trung tinh thần nghe, nhỏ giọng nói:
“Cô gái kia vào thang máy rồi... Thang máy dừng ở lầu bốn, cô ấy mở ra cửa gian phòng thứ hai bên trái thang máy... Cô ấy biến mất rồi? !”
Tạ Linh Hi ngẩng mặt, kinh ngạc nói: “Cô ấy biến mất không thấy nữa.”
Biến mất không thấy? Là gian phòng đó ngăn cách bên ngoài xem xét? Trương Nguyên Thanh vỗ vỗ bả vai cô bé, ý bảo cô an tâm một chút chớ nóng vội.
Hai người yên lặng chờ đợi, trong quá trình đó, Tạ Linh Hi liên tiếp nhìn về phía ngoài khách sạn, xác nhận vệ sĩ gia tộc mang đến vẫn luôn chú ý mình, trong lòng mới thoáng có cảm giác an toàn.
Đại khái mười phút sau, cô hơi nghiêng đầu, thấp giọng nói: “Cô ấy đi ra rồi.”
Lại qua vài phút, Trương Nguyên Thanh nghe thấy thang máy “Đinh” một tiếng, thang máy quay về lầu một, tiếp đó tiếng giày cao gót cộp cộp vang lên, bà dì nhan sắc tươi đẹp quay về sảnh trước, nhìn bọn họ, nói:
“Đi theo tôi đi!”
Ánh mắt cô lạnh nhạt đảo qua các bạn trẻ vẻ mặt ngưng trọng, a một tiếng, “Nếu sợ, các người cũng có thể dẹp đường về phủ rồi.”
Trương Nguyên Thanh cười nói: “Chị mặt hiền lành tâm lương thiện, vừa nhìn là biết người tốt, bọn em không sợ.”
Tạ Linh Hi nhu nhược nói: “Dì, chúng cháu chỉ là đến chuyển lời, không có ác ý.”
Vẻ mặt cô gái chuyển sang nhu hòa, hơi gật đầu, dẫn theo bọn họ vào thang máy, tới lầu bốn.
Cô đứng ở trong hành lang, nhìn về phía gian phòng thứ hai bên trái thang máy, nói:
“Vào đi.”
Trương Nguyên Thanh thấy thẻ số ở cửa: 404!
Tên rất hay... Khóe miệng hắn giật một cái, kéo Tạ Linh Hi tới cạnh cửa, vặn mở tay nắm.
“Răng rắc!”
Khoảnh khắc tiếng lưỡi khóa bạt lên rất nhỏ vang lên, giống như có một luồng lực lượng trầm tĩnh mà cường đại bao phủ quét tới, cảnh vật trước mắt nhanh chóng xảy ra biến hóa.
Thảm trong hành lang biến thành sứ men xanh mộc mạc, bức tường quét sơn màu trắng biến thành kết cấu hỗn hợp gạch cùng gỗ, ánh đèn sáng biến thành ánh nến lấp lánh.
Trương Nguyên Thanh và Tạ Linh Hi ngạc nhiên nhìn quanh, bọn họ đang ở trong đại điện một tòa chùa miếu, khung đỉnh cao bảy tám mét là khung trang trí hoa nổi cuộn tròn, vẽ thần phật đầy trời.
Dưới khung trang trí là một pho tượng đại phật màu vàng cao năm mét, niêm hoa mí mắt sụp xuống, thần thái giống như từ bi giống như uy nghiêm giống như lạnh lùng dữ tợn.
Bàn cống phẩm đốt mười tám cây nến tráng kiện, ánh nến sáng ngời.
Dưới đại phật có bồ đoàn, một tăng nhân áo cà sa màu xanh ngồi xếp bằng trên đó, thân hình cao lớn, chỉ là ngồi xếp bằng, đã cao bằng Tạ Linh Hi.
Trương Nguyên Thanh cùng Tạ Linh Hi lặng yên nhìn nhau, trong mắt có hoảng sợ cùng ngưng trọng. Một khắc trước bọn họ còn ở trong hành lang khách sạn, ngay sau đó đã xuất hiện ở trong chùa miếu xa lạ.
Nếu không phải bên tai không có tiếng phó bản nhắc nhở, hai người cũng phải hoài nghi mình lại vào linh cảnh làm nhiệm vụ rồi.
Vị Vô Ngân đại sư này so với mình tưởng tượng còn khủng bố hơn, cái này con mẹ nó là Linh cảnh hành giả cấp bậc gì mới có thủ đoạn như vậy... Trương Nguyên Thanh hít sâu một hơi, nhìn bóng lưng mặc nạp y màu xanh, giọng điệu cung kính:
“Là Vô Ngân đại sư phải không?”
“Thần dạ du cùng nhạc sĩ, các ngươi là người tổ chức chính phủ?”
Giọng nói trầm thấp khàn khàn truyền đến, giọng điệu rất quái lạ, như đang chịu đựng sự đau đớn nào đó.
“Phải!”
Trương Nguyên Thanh không dám giấu diếm.
Trong điện im lặng mười mấy giây, giọng nói trầm thấp khàn khàn một lần nữa quanh quẩn:
“Xấu Hổ Làm Cha trước khi chết nói gì.”
Tiếng của Trương Nguyên Thanh không tự giác trầm thấp, “Ông ấy bảo tôi chuyển lời cho đại sư: Rất xin lỗi, tôi đến nay vẫn không biết, sai là tôi, hay là thế giới này.”
Khi nói câu này, hắn lại một lần nữa nhớ lại ánh mắt trước khi mất của Xấu Hổ Làm Cha, ánh mắt đó lóe ra căm hận cùng bi ai.