Không bao lâu, một đạo kiếm quang trắng xóa xuất hiện ở chân trời.
Hắn vừa nhìn thấy đạo kiếm quang kia, còn chưa kịp phản ứng, kiếm quang trắng xóa đã đáp xuống trong sân.
Kiếm quang tiêu tán, một nữ tử trẻ tuổi mặc quần bò bó sát, chân đi bốt cao kiểu nữ, nhanh nhẹn lập cho đình viện.
Đây là một cô gái không thể dùng “mỹ lệ”, “xinh đẹp” các từ ngữ để hình dung.
Bởi vì những từ ngữ này là dùng để hình dung mỹ nữ thế gian.
Nguyên Soái không phải cô gái thế gian, cô là nữ chính trong thế giới 2D đi ra.
Một mái tóc bạc xoã tung, lông mi cũng là màu trắng, một đôi con ngươi lạ màu xanh lục nhạt trong suốt sáng ngời, mắt rất lớn, khóe mắt hơi vểnh lên, thần khí lẫm liệt.
Khuôn mặt tuyệt đẹp không có tỳ vết, làn da nhân loại sẽ tuyệt đối không hoàn mỹ như thế.
Tóc trắng, con ngươi lạ, mắt to như truyện tranh, dung nhan đẹp đến không có tỳ vết nào, dáng người tuyệt đỉnh. Bất cứ trạch nam nào thấy cô cũng sẽ điên cuồng.
Mô hình cực phẩm, không, mô hình còn sống... Trương Nguyên Thanh nghĩ từ đáy lòng.
Nguyên Soái tóc trắng bỗng nhiên nhíu mày, lạnh lùng nói:
“Ánh mắt của cậu, tựa như tôi lúc còn nhỏ thấy được búp bê yêu thích.”
Trương Nguyên Thanh cúi đầu vái ngay:
“Nguyên Thủy Thiên Tôn ra mắt Nguyên Soái, Nguyên Soái vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Lông mày Phó Thanh Huyên giãn ra, liền bỏ qua sự bất kính nho nhỏ của Nguyên Thủy Thiên Tôn, nói:
“Cậu có thể giúp tôi định vị Phó Thanh Dương?”
Trương Nguyên Thanh mắt nhìn xuống, không đi nhìn dung nhan của Nguyên Soái, nói: “Xin Nguyên Soái đưa tôi đi thành phố Kim Sơn.”
“Được!”
Phó Thanh Huyên khẽ gật đầu, không chút ướt át bẩn thỉu lấy ra điện thoại di động, thao tác một phen, sau đó đưa tay đè lại bả vai Trương Nguyên Thanh.
Trương Nguyên Thanh nghe được trong điện thoại di động của đối phương truyền đến giọng nữ điện tử:
“Chuẩn bị xuất phát, toàn bộ hành trình sáu mươi km, ước chừng cần...”
Dẫn đường? Vì sao phải mở dẫn đường? Trong đầu Trương Nguyên Thanh hiện lên một loạt dấu chấm hỏi.
Một giây sau, tiếng nổ thật lớn nổ tung ở bên tai, cuồng phong ập đến trước mặt giống như cương đao thổi qua thân thể, thành thị phía dưới nhanh chóng rút lui.
Bên tai trừ tiếng gió gào thét, còn có phần mềm dẫn đường “kinh hô” :
“Ngài đã vượt quá tốc độ, xin giảm tốc đi chậm. Ngài đã vượt quá tốc độ, xin giảm tốc đi chậm.”
Kiếm quang trắng xóa đáp xuống sân thượng một tòa cao ốc của thành phố Kim Sơn.
Phản ứng đầu tiên của Trương Nguyên Thanh là: Đặt chân trên mặt đất là chuyện hạnh phúc nhất trên đời. Phản ứng thứ hai là sờ sờ đầu, phát hiện đường chân tóc của mình dịch lên mấy cm.
Gió mạnh tựa như cương đao quả thật đã thổi đi một bộ phận mái tóc của hắn.
Phó Thanh Huyên quan sát thành thị không quá phồn hoa này, giọng điệu uy nghiêm mà lạnh lùng:
“Tìm người!”
Sự lạnh nhạt của cô không phải nhằm vào người nào đó, tựa như là từ nhỏ đã như thế.
Từ nhỏ đã là nữ hoàng cao cao tại thượng, có cảm giác khoảng cách rõ ràng với các thần tử.
Ở chung với cô ấy áp lực có chút lớn nha, Ma Quân vẫn là trâu bò, loại nữ nhân khí phách này cũng muốn ngũ... Cúi đầu cúi đầu, không thể bị cô ấy nhìn ra... Trương Nguyên Thanh cúi thấp đầu, triệu hồi ra giày khiêu vũ màu đỏ trong ô vật phẩm, hai mảng ánh sáng yếu ớt màu đỏ sậm đan xen, hóa thành một đôi giày khiêu vũ mới tinh.
“Cốp cốp cốp...”
Giày khiêu vũ màu đỏ vừa xuất hiện, liền cất bước chân vui vẻ, chuẩn bị vòng quanh chủ nhân xoay quanh, nhưng nó đột nhiên cứng đờ, sau đó từ bỏ chủ nhân, tới trước mặt Nguyên Soái, giày bên trái lui về phía sau một bước, gót giày hơi nhếch lên.
Hành một lễ quỳ gối tao nhã.
Nguyên Soái nhíu mày, “Đạo cụ loại quy tắc nghề nghiệp Hư Không, khó trách cậu dám lớn giọng.”
Trương Nguyên Thanh nắm chặt khăn tay ở trong tay, nhét vào trong giày khiêu vũ màu đỏ.
Giày khiêu vũ màu đỏ yên lặng bất động, tựa như đang đọc lấy DNA trong khăn tay, đại khái ba bốn giây, nó bỗng bắt đầu hành động, bộp bộp lao ra khỏi sân thượng, dọc theo thân tường dốc đứng chạy như điên.
Phó Thanh Huyên đứng ở sân thượng bất động, ánh mắt chăm chú nhìn nó xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, xuyên qua từng dãy nhà cao tầng.
Rốt cuộc, giày khiêu vũ màu đỏ dừng lại ở nơi cực xa xôi.
Đó là một đầu đường đèn xanh đèn đỏ.
Giày khiêu vũ màu đỏ xoay vòng vòng ở đầu đường, thỉnh thoảng bay lên đạp hai cái, hung hăng đạp vào hư không, đá ra gợn sóng không gian người phàm mắt thường không thể nhận ra.
Nó đã tìm được Phó Thanh Dương, nhưng nó không vào được.
Người đi đường, xe cộ bên đường, đối với đôi giày khiêu vũ nhảy lên nhảy xuống này như không thấy.
“Thì ra ở đây...”
Phó Thanh Huyên tung người nhảy lên, hóa thân một đạo kiếm quang trắng xóa, lao về phía ngã tư đường nơi xa.
Cái đệch, cô gái này cứ như vậy lao qua? Cũng không dùng ảo thuật sao, cô là muốn lên thời sự sao? Trương Nguyên Thanh cả kinh biến sắc, vội vàng lấy ra Bao Tay Tật Phong Giả, khống chế cuồng phong đuổi theo.