Tu La lựa chọn ngọn núi đá này ngủ say cũng không có câu chuyện gì quá lớn, thuần túy là không hy vọng lúc ngủ bị quấy rầy, tây bắc hiếm thấy vết chân liền thành lựa chọn của hắn.
Đẩy về phía trước hai mươi năm, nơi Tu La ngủ say không phải núi thánh “Đằng Cách Lý”, mà là một ngọn núi vô danh khác.
Lúc ấy Ngũ Hành minh vừa thành lập, tổng bộ Thập lão vừa nắm giữ quyền lớn, vội vã hướng các phe triển lãm quyền uy cùng chiến tích của mình, thương lượng một chút với cấp trên, liền quyết định tấn công bằng vũ khí hạt nhân với Tu La.
Kết quả núi bị đánh bom hạt nhân san bằng, Tu La chưa làm sao, vì thế Tu La không nhà để về tính đổi nơi náo nhiệt để ngủ. Hắn đã lựa chọn kinh thành.
Lúc ấy việc này rất ồn ào, tổ chức linh cảnh hành giả nước ngoài đều gắt gao chú ý, cuối cùng là Thái Nhất môn chủ và Khương bang chủ liên thủ đánh một trận với Tu La.
Tu La rời khỏi địa giới kinh thành, trở về sa mạc tây bắc, trận doanh hợp pháp không còn có ý đồ tấn công hạt nhân Tu La.
Trong một căn nhà một tầng tới gần lòng núi, vật chất máu thịt màu đỏ sậm, như nước bùn phủ kín toàn bộ căn phòng.
Mà ở giữa phòng, vật chất máu thịt chồng chất cao cao thành núi, một cái khoang thuyền thịt dài 3 mét khảm một nửa vào trong vật chất máu thịt.
Giữa khoang thịt cùng vật chất máu thịt nối liền những sợi mạch máu màu xanh tím.
Cả ngọn núi thịt thong thả phập phồng, tựa như trái tim đập đều.
Đây là đạo cụ loại quy tắc của Sở gia —— Mẫu Thần Tử Cung!
Mặc dù có chữ “Thần” này, nhưng nó không có hào quang thánh khiết, trái lại, có một sự kinh khủng kỳ bí.
Đột nhiên, màng thịt mặt ngoài khoang thịt bị căng lên, nổi lên đường nét một bàn tay, một giây sau, bàn tay kia căng lên xé rách màng thịt, người đàn ông bên trong giống như trẻ sơ sinh xé rách nhau thai, từ trong khoang thịt lăn ra.
Đây là một gã cao to chiều cao 1m9, đầu trọc sáng bóng, ngũ quan thô ráp cương nghị, vành tai, cánh mũi, môi lưu lại lỗ, nhưng không có vòng bạc.
Hắn đã sống lại!
Bông tai cùng vòng bạc không ở trong phạm trù sống lại của Mẫu Thần Tử Cung, quần áo đương nhiên cũng không phải.
Ngân Nguyệt Thiên Vương run rẩy bò dậy, dựa lưng vào khoang thịt mà ngồi, ngẩng đầu lên, nhìn trần nhà một tầng lâm vào trầm mặc thật lâu.
“Ta vốn cho rằng Ma Nhãn sẽ là kẻ đầu tiên từ trong Mẫu Thần Tử Cung sống lại, không ngờ là ngươi. Vừa tấn thăng Thiên Vương, đã không thể không lợi dụng đạo cụ này sống lại, xem ra ngươi bị đả kích rất lớn.”
Tiếng cười tao nhã mà tản mạn từ bên người truyền đến.
Ngân Nguyệt Thiên Vương nghiêng đầu nhìn, nói chuyện là thanh niên mặc âu phục phẳng phiu, tóc ngắn tiêu sái, đeo bông tai màu bạc, tinh xảo tao nhã giống như là quản gia trong nhà quý tộc.
Ngân Nguyệt Thiên Vương thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu lên, vẫn ngẩn người như cũ.
Thiên Vương Sợ Hãi an ủi không mệt mỏi nói:
“Biết ngươi rất có cảm giác thất bại, thời điểm giai đoạn Thánh Giả, ngươi và hắn chênh lệch không lớn, sau khi tấn thăng Chúa Tể, chiến lực của Viễn Cổ Chiến Thần vốn nên mạnh hơn xa Yển Sư.
“Nhưng hắn đánh ngươi tựa như lớp 6 đánh mẫu giáo.”
Ngân Nguyệt Thiên Vương lạnh lùng nói: “Nói xong thì cút ra ngoài, ta muốn yên tĩnh chút.”
“Xin lỗi, ta sửa lại dùng từ một phen, có lẽ đổi mẫu giáo thành lớp 1, trong lòng ngươi sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.” Sợ Hãi nói.
Khóe miệng Ngân Nguyệt Thiên Vương run rẩy một phen.
Thiên Vương Sợ Hãi không hề ý thức được mình bây giờ làm người ta ghét bao nhiêu, ngồi xuống ở khoang thịt, mỉm cười nói:
“Cần gì so sánh với yêu nghiệt chứ, phóng mắt cả thế giới, trừ Phó Thanh Dương, có mấy ai có thể ở giai đoạn Thánh Giả lĩnh ngộ quy tắc. Ta rất nhiều năm trước đã quen biết hắn, cũng từng nghe nói chuyện của hắn. Người này là một tù nhân.”
Nói tới Phó Thanh Dương kình địch này, Ngân Nguyệt Thiên Vương rốt cuộc đáp lại hắn, “Tù nhân?”
“Không sai, tù nhân! Hắn ở trong lòng vẽ một vòng tròn, nhốt mình ở bên trong, hơn hai mươi năm chưa từng bước ra khỏi vòng này. Ta rất nhiều năm trước đã biết Phó Thanh Dương, ta đối với loại người vứt bỏ tự do này xưa nay căm thù đến tận xương tuỷ.” Thiên Vương Sợ Hãi nói:
“Lúc ấy hắn vẫn là Siêu Phàm, chiến lực thường thường, thiên phú bình thường. Ngươi biết, cùng đẳng cấp cùng kỹ năng, chính là có một số người mạnh có một số người yếu.”
“Cái này quyết định bởi tính phù hợp nghề nghiệp cùng sức lĩnh ngộ kỹ năng, những thiên phú này Phó Thanh Dương một cái cũng không chiếm, phương diện vượt phó bản, tuy không tệ, nhưng so với thiên tài thật sự thì kém nhiều lắm.
“Nhưng hắn một mực đứng ở trong cái vòng đó, mỗi ngày bất chấp mưa gió vung đao, bỏ qua giải trí, bỏ qua tình yêu, bỏ qua tất cả, trong thế giới của hắn chỉ có kiếm cùng quyền lực, bởi vì hai thứ này, có thể khiến hắn quên bản thân tự ti cùng khiếp nhược ngày xưa.”