Độ khó quả thật có chút lớn, bổn ý của mình là để bọn họ rèn luyện, nhưng nếu tử vong tỉ lệ quá cao, quả thật mất nhiều hơn được, phải nghĩ cách đề cao tỷ lệ sinh tồn, cùng với trấn an bọn họ... Trương Nguyên Thanh vốn định nói chút lời khích lệ sĩ khí, nhưng nghĩ một chút cảnh ngộ của mình lúc trước ở trấn Âm Dương cùng thôn Thất Ngữ, lại nhìn nhìn tin tức của phó bản bang phái, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy quá phận.
Đang suy tư trấn an đội viên như thế nào, chợt nghe tiếng vang khẽ “Bốp”, đây là tiếng đũa vỗ nhẹ lên mặt bàn phát ra.
Quan Nhã thẳng lưng lên, nhíu lại chân mày vẽ tinh xảo, vừa dài vừa thẳng, cau mày nhìn quét các đội viên.
Tạ Linh Hi cùng Nữ Vương một khắc trước còn vẻ mặt suy sụp, yên lặng thẳng lưng lên, sắc mặt đoan chính.
Lý Thuần Phong đẩy rẩy mắt kính, tư thế ngồi thẳng tắp.
Quan Nhã nói:
“Trên người các người đều có đạo cụ phẩm chất Thánh Giả, vẻn vẹn phó bản Siêu Phàm đã sợ thành như vậy?”
Cô nhìn về phía Nữ Vương trước:
“Lúc ở thôn Thất Ngữ, cô là cấp 3 12% giá trị kinh nghiệm, bây giờ cô là cấp 3 hậu kỳ 80% giá trị kinh nghiệm, tiếp cận 70% giá trị kinh nghiệm, thực lực chân thật của cô ít nhất tăng gấp đôi.”
“Cái này cũng chưa tính đạo cụ phẩm chất Thánh Giả Nguyên Thủy tặng cho cô, phó bản cấp A đối với cô mà nói, là có nguy hiểm, nhưng không phải nhất định chết. Nữ Vương cô có phải sống quá an nhàn rồi hay không? Vừa gặp được nguy cơ liền lùi bước, chỉ bằng cô như vậy, làm sao xứng tranh Nguyên Thủy với tôi!”
Cô lại nhìn về phía Tạ Linh Hi:
“Em là dòng chính Tạ gia, gia tộc chờ mong đối với em không phải tốt, mà là ưu tú. Ở trong linh cảnh thế gia, tiêu chuẩn cân nhắc có phải hậu nhân ưu tú hay không, chính là xem chiến tích phó bản cấp A.”
“Lý Thuần Phong, Nguyên Thủy mời chào anh tới đây, để anh từ tán tu đến biên chế, là ôm sự chờ mong đối với anh. Quan phương rất ít nghề nghiệp ngoài ngũ hành, Học Sĩ là điểm cộng rất lớn, nếu anh có thể tấn thăng Thánh Giả, quan phương khẳng định sẽ bồi dưỡng anh, đề bạt anh, không muốn trở thành một vị chấp sự tay nắm thực quyền sao?”
Ba vị thành viên cúi đầu, lâm vào trầm mặc.
Trương Nguyên Thanh có chút kinh ngạc nhìn Quan Nhã, giờ khắc này, hắn từ trên khuôn mặt nghiêm túc lạnh lùng của bạn gái thấy được bóng dáng Phó Thanh Dương, hoặc là Phó Thanh Huyên.
Cái này đại khái là khí chất riêng của Thám Báo, lãnh tụ trời sinh, khí chất thống ngự cấp dưới.
Thám Báo đối ứng lực lượng kim loại trong ngũ hành, bạch hổ thuộc kim, nắm giữ sát phạt, mỗi một vị Thám Báo đẳng cấp cao đều là lãnh tụ trời sinh, đặt ở cổ đại chính là thiên mệnh tướng tinh.
Không biết bắt đầu từ khi nào, Quan Nhã đã là lãnh tụ trong đội ngũ.
Lý Thuần Phong dám nói giỡn với hắn, Tạ Linh Hi dám làm nũng làm ngoáo ộp với hắn, Nữ Vương dám sắc dụ hắn, nhưng bọn họ ở trước mặt Quan Nhã, liền giống như lính đầu to thấy tướng quân.
Mặt khác, Trương Nguyên Thanh còn chú ý tới các đội viên trầm mặc không phải bị ép bởi cường thế, mà là đang suy nghĩ, tự bơm hơi cho mình, làm công tác tư tưởng cho chính mình.
Đây là một loại cách dùng khác của Thuật Quan Sát, biết lòng người, mới có thể đánh thẳng vào yếu hại.
Chấp niệm của Nữ Vương đối với hắn cầu mà không được, Linh Hi tình trạng xấu hổ làm độc đinh gia chủ nhất mạch lại quá mức “tầm thường”, khát vọng của Lý Thuần Phong từ tán tu đến biên chế ngày càng tăng vọt. Quan Nhã nhẹ nhàng bâng quơ nói mấy câu, chọc lại là trúng tâm khảm bọn họ.
“Tôi sẽ bảo Nguyên Thủy chuẩn bị vài món đạo cụ hoặc phù lục nghề nghiệp Thần Dạ Du, dùng để khắc chế âm vật.” Quan Nhã nói: “Còn có vấn đề không?”
Ba người bọn Tạ Linh Hi lúc này mới như trút được gánh nặng, gật gật đầu.
Quan Nhã một lần nữa cầm đũa lên: “Ăn cơm.”
Trong phòng ngủ rộng rãi, Trương Nguyên Thanh ngồi ở bên bàn, cầm ngọn bút chấm nước chu sa, vẽ ra từng lá bùa giấy vàng.
Quan Nhã tắm rửa xong đứng ở bên cạnh bàn, dùng một cái khăn lông khô lau mái tóc hơi xoăn. Cô mặc áo ngủ tơ lụa, cả người phát ra mùi thơm sữa tắm, câu dẫn Trương Nguyên Thanh muốn buông bút lông làm chó liếm.
“Ài, đội ngũ anh dựng lên, đột nhiên bị em soán vị, làm không tệ nha.” Trương Nguyên Thanh ánh mắt không rời phù lục, tô tô vẽ vẽ trên bùa giấy vàng.
Quan Nhã cười mỉm nói: “Anh làm cũng không tệ mà.”
Trương Nguyên Thanh hậm hực nói: “Em tốt nhất nói là công tác.”
“Đạo cụ nghề nghiệp Thần Dạ Du là không có, nhưng những lá bùa này vậy là đủ rồi.” Hắn vẽ xong một lá bùa cuối cùng, thổi khô “nét mực”, nói: “Sau đó lại đưa con trai bảo bối đi cùng, hẳn là mười phần nắm chắc chín rồi.”
Con trai bảo bối, là chỉ Tiểu Đậu Bỉ.
Tiểu Đậu Bỉ bây giờ là trình độ đỉnh phong giai đoạn Siêu Phàm, tuy kỹ năng trung tâm là “Trao đổi” cùng “Tầm bảo”, nhưng thân là anh linh, bản năng cùng năng lực chiến đấu của oán linh mọi thứ không thiếu.