Xem ra chỉ có phóng đại chiêu rồi... Trương Nguyên Thanh hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đêm tối đen, thấp giọng nói:
“Trương — Tử — Chân!”
Vừa dứt lời, trong vườn bách thú cuồng phong gào thét, thực vật xung quanh cuồng loạn lay động, vang lên xào xạc, tựa như quỷ ảnh.
Một tầm mắt từ trong trời đêm buông xuống, nhìn về phía Trương Nguyên Thanh.
Cuồng phong gào thét, cuốn lên lá rụng cùng tro bụi đầy trời, thực vật phập phồng như sóng, toàn bộ vườn bách thú giống như sống lại.
Ở trong cảnh tượng dọa người này, Trương Nguyên Thanh lại một lần nữa cảm ứng được “nhìn chăm chú”, cái nhìn chăm chú đáng sợ đến từ trong cõi nào đó.
Mà khác với lần trước, lần này khí linh ném đến cái nhìn chăm chú ẩn chứa lửa giận ngập trời, tựa như thần linh bị người phàm chạm vào vảy ngược, dị tượng cuồng phong gào thét chính là chứng minh vị thần linh này phẫn nộ.
Một cơn lạnh lẽo, hồi hộp khó có thể diễn tả bằng lời nảy lên trong lòng, Trương Nguyên Thanh dần sinh ra cảm giác khẩn trương tay không trực diện mãnh thú.
Lông trên mu bàn tay dựng thẳng từng sợi, adrenalin điên cuồng tiết ra, cơ chân, lưng lặng lẽ căng lên. Thân thể đang làm ra phản ứng đáp lại kích thích kịch liệt, tự động điều chỉnh đến trạng thái chiến đấu tốt nhất.
Không ổn, phản ứng có chút lớn nha... Trương Nguyên Thanh cảm giác được rõ ràng, nhiệt độ không khí xung quanh bắt đầu hạ xuống, trong bóng đêm giống như có vô số đôi mắt đang nhìn trộm, bóng đêm nhuộm lên một tầng khí tức nguy hiểm.
Một khắc đó hô lên Trương Tử Chân, hắn đã xúc phạm quy tắc.
Suy nghĩ trong đầu Trương Nguyên Thanh xoay chuyển nhanh chóng, tuy ý nghĩa tồn tại của âm thi chính là làm vật hi sinh, nhưng hắn đến vườn bách thú là lấy tín tức, không phải ngàn dặm tặng âm thi, phải lập tức bổ cứu.
Rất nhanh hắn nghĩ ra biện pháp, thấp giọng nói:
“Ta là con trai của Trương Tử Chân, Ta là con trai của Trương Tử Chân...”
Theo tiếng lẩm bẩm như nói mê, cuồng phong gào thét dừng lại, con mắt nhìn trộm trong bóng đêm nhanh chóng biến mất.
Bóng đêm nặng nề, bốn phía yên tĩnh, mọi thứ vừa rồi giống như chưa xảy ra.
Quả nhiên hữu dụng... Trong lòng Trương Nguyên Thanh khẽ buông lỏng, khí linh là có ý thức của mình, là tồn tại lý trí có thể câu thông.
Như vậy, chỉ cần nói ra thân phận của mình, nó nhất định sẽ nghe thấy.
Về phần vì sao không dối xưng hắn là Trương Tử Chân, một mặt là thông qua vừa rồi thực nghiệm, khí linh tựa như là thông qua huyết mạch để phán đoán thân phận, âm thi không phải bản thể, khó có thể ngụy trang.
Một mặt khác là, quan hệ của lão cha cùng khí linh rõ ràng không bình thường, ở trước mặt khí linh ngụy trang thành Trương Tử Chân rất dễ dàng bị nhìn thấu, đến lúc đó sẽ chọc giận khí linh, đi ngược lại mục đích tới đây.
“Cậu là con nối dõi của hắn?”
Một thanh âm trong sự trong trẻo mang theo nét trẻ con truyền đến, giống thiếu nữ cao ngạo lạnh lùng.
Trương Nguyên Thanh theo tiếng nhìn xung quanh, rốt cuộc ở trong lùm cây sau người, đã tìm được một con thỏ nhỏ mắt đỏ, nó xuyên thấu qua khe hở bụi cây, cẩn thận mà tò mò, lạnh như băng mà không vui đánh giá mình.
Khí linh nhập lên trên thân con thỏ? Có chút dễ thương, nghe thanh âm, hình thái ý thức của khí linh là thiếu nữ. Trương Nguyên Thanh thử nói: “Ngài, chính là khí linh của động... khu vườn này?”
“Cậu là con nối dõi của hắn?”
Con thỏ nhỏ quật cường hỏi một lần nữa.
“Đúng vậy, Trương Tử Chân là cha tôi.” Trương Nguyên Thanh đưa ra câu trả lời rõ ràng.
Con thỏ nhỏ lặng lẽ nhìn hắn, tựa như đang cân nhắc độ chân thật.
Trương Nguyên Thanh ngẫm nghĩ, nói:
“Lần trước tôi từng tới nơi này, cô nhận lầm tôi thành ông ấy.”
Việc này chỉ có hắn cùng khí linh hắn biết.
“Là cậu, tôi nhớ ra rồi.” Con thỏ nhỏ mấp máy cái miệng chẻ làm ba, thái độ xuất hiện dịu đi rõ ràng, “Cậu là Thần Dạ Du kia, con nối dõi của hắn quả thật hẳn là Thần Dạ Du. Trương Tử Chân đâu, hắn ở nơi nào?”
Giọng điệu cũng chuyển biến tốt rồi.
Mình nếu nói người cũng đã trở về linh cảnh mười mấy năm rồi, nó có thể bùng tổ ngay tại chỗ hay không? Trương Nguyên Thanh quyết định vững vàng chút, lắc đầu nói:
“Tôi không biết, ở lúc tôi còn rất nhỏ ông ấy đã rời khỏi, nói là đi làm một việc lớn, không còn trở về.”
Đây là cái cớ hắn căn cứ trong chuồng khỉ, Trương Tử Chân cùng Cẩu trưởng lão đối thoại cải biên mà ra, phù hợp nhận thức của khí linh.
“Cậu cũng không biết hắn ở đâu?” Môi con thỏ nhỏ khẽ mấp máy, thanh âm trong sự trong trẻo lộ ra thất vọng, giọng điệu chuyển sang lạnh lùng:
“Cậu tới nơi này làm gì, muốn lấy danh nghĩa Trương Tử Chân lấy được sự tín nhiệm của tôi, sau đó từ trong tay Tiểu Cẩu cướp tôi đi sao? Cậu tuy là con nối dõi của hắn, nhưng với tôi mà nói, cái này cũng không phải điểm cộng, trái lại, người mẹ kia của cậu khiến tôi cực kỳ không vui.”
“Cô biết mẹ tôi?” Trương Nguyên Thanh giật mình.
“Không biết, nhưng tôi biết nhân loại sẽ chỉ sinh con với đồng loại thân cận nhất, cho nên tôi không vui.” Con thỏ nhỏ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.