Linh Cảnh Hành Giả ( Bản Dịch )

Chương 1775 - Chương 1775. Đại Kỳ Thủ (3)

Chương 1775. Đại kỳ thủ (3)
Chương 1775. Đại kỳ thủ (3)

“Bố cục của vị kia đã thất bại? Điều này trái lại hiếm thấy.” Đại trưởng lão chậm rãi nói.

“Không, cũng không tính là thất bại.” Vị trưởng lão kia bên phải mở miệng, nói: “Trong lúc giao thủ, tam trưởng lão của Ám Dạ Mân Côi tìm được vị trí hai chúng ta ẩn nấp, hắn đưa đến một cái tin tức.”

Tạm dừng một phen, vị trưởng lão này tiếp tục nói:

“Vị thủ lĩnh kia của Ám Dạ Mân Côi, muốn đối thoại với giáo chủ.”

“Đối thoại với giáo chủ?” Giọng điệu đại trưởng lão đột nhiên tăng thêm, “Lý do của Ám Dạ Mân Côi là cái gì?”

“Hắn nói, cơ hội thành Bán Thần.” Trưởng lão bên phải nói: “Nếu giáo chủ bằng lòng gặp hắn, bảy ngày sau, đưa một phần đạo cụ nối tiếp mộng cảnh đến khách sạn Tam Long của Hàng thành, phòng số 206.”

Đại điện bình tĩnh bỗng nhiên run lên, hào quang màu đen dưới mũ trùm của đại trưởng lão đột nhiên tỏa sáng.

Nghề nghiệp tà ác không có giai đoạn Bán Thần, cái gọi là cơ hội thành Bán Thần, là chỉ con đường đạt được lực lượng cấp Bán Thần.

Vị trưởng lão kia bên trái bổ sung nói:

“Hai chúng ta sau chuyện phân tích, đây là một trong những mục đích Ám Dạ Mân Côi chủ động mắc câu, vị thủ lĩnh kia muốn mượn lần chiến đấu này, lấy được liên hệ với giáo chủ.

“Hai chúng ta đi rồi, đại hộ pháp Ám Dạ Mân Côi mới hồi sinh quỷ thành, bằng không hai chúng ta khẳng định không ra được, cho dù không chết ở quỷ thành, cũng sẽ bị Nguyên Soái thanh lý.”

Đại trưởng lão trầm mặc rất lâu, giọng nói khó phân biệt nam nữ quanh quẩn trong điện, “Trong ba tổ chức tự do lớn, chỉ có Tu La của Binh Chủ giáo nhiều lần đạt được loại lực lượng đó, Hư Vô giáo phái chúng ta cùng hai vị hội trưởng Linh Năng hội, chỉ từng đạt được một lần cơ duyên. Nếu giáo chủ có thể lại đạt được một lần cơ duyên, Hư Vô giáo phái liền không có nam phái cùng bắc phái nữa, ta sẽ báo cho hắn, các ngươi làm không tệ.”

...

Văn phòng cảnh sát khu Khang Dương, quán cà phê.

Trương Nguyên Thanh ngồi ở trước cửa sổ sát đất sạch sẽ, nhìn văn phòng cảnh sát ánh đèn sáng sủa ngẩn người.

Nói tới, có một thời gian không gặp thập trưởng, tuy lúc rảnh rỗi lướt mạng, từng nghe thập trưởng miệng đầy “không đủ tao nhã”, “Tao nhã vĩnh viễn không lỗi thời”, nhưng dù sao không chính tai nghe thấy, ngẫu nhiên vẫn sẽ nhớ.

Đối diện bàn tròn, cung chủ đeo mặt nạ nửa mặt màu bạc, lâm vào sự trầm mặc kéo dài.

Ở sau khi Trương Nguyên Thanh nói cho cô, Linh Thác chính là thủ lĩnh của Ám Dạ Mân Côi, cô giống như đã tự bế.

Kẻ thù diệt môn là anh em tốt lúc còn sống của cha, đổi là ai cũng không chịu nổi.

Trương Nguyên Thanh nhấp một ngụm cà phê, cảm thấy không đủ ngọt, lại thêm một thìa đường, nhẹ nhàng quấy.

“Ba nã mã đích thủy tẩy côi hạ, cực phẩm trong hạt cà phê, một năm chỉ sản xuất mười kg, nào có thêm đường như cậu?” Cung chủ phồng má, tức giận nói.

Tôi vẫn là cảm thấy nước Coca ngon hơn... Trương Nguyên Thanh cười nói: “Hoàn hồn rồi? Hôm nay tìm chị đến, còn có một việc, chị biết một người khác của Ám Ảnh Song Tử là ai không?”

Cung chủ lắc đầu.

“Là Vãng Sự Vô Ngân, vị Vô Ngân đại sư kia tôi quen biết.”

Nói xong, lòng trong ngón cái Trương Nguyên Thanh vuốt ve nhẫn ngón cái bạch kim nghề nghiệp Thám Báo, nhìn chằm chằm vào mắt Chỉ Sát cung chủ.

Hắn từ trong đó thấy được kinh ngạc, hoảng hốt các loại tâm tình, không giống ngụy trang.

Nhẫn là hắn từ trong kho hàng bang phái Bạch Hổ vệ mượn được, Phó Thanh Dương luôn có đạo cụ đủ kiểu không đếm xuể.

“Hắn cũng thật biết nấp, chú Tử Chân cùng cha chị đều đã chết, cậu nói hắn vì sao còn sống, Linh Thác vì sao chưa giết hắn?” Cung chủ cười lạnh: “Cậu nói hắn cùng Linh Thác có phải cùng một bọn hay không?”

“Đừng dẫn dắt cảm xúc, Vô Ngân đại sư là người tốt, tôi có lòng tin đối với phẩm tính của hắn.” Trương Nguyên Thanh đi thẳng vào vấn đề: “Ngày kia là ngày hắn giảng pháp, tôi muốn ngả bài với hắn.”

Thấy ánh mắt của cung chủ tỷ tỷ trở nên sắc bén, hắn vội bổ sung nói: “Đương nhiên, tôi sẽ báo cáo trước với biểu tỷ.”

“Biểu tỷ?” Đôi mắt dưới mặt nạ ngẩn ra, “Cậu lấy đâu ra biểu tỷ.”

“Biểu tỷ của Quan Nhã, đương nhiên chính là biểu tỷ của tôi.” Trương Nguyên Thanh chỉ chỉ đỉnh đầu, “Nguyên Soái của Bạch Hổ binh chúng, nếu tôi thực xảy ra chuyện ngoài ý muốn, biểu tỷ cùng biểu đệ sẽ báo thù thay tôi.”

“Ồ, biểu đệ là Phó Thanh Dương phải không?” Cô bĩu môi.

Cung chủ cầm cái muỗng nhỏ màu bạc, nhẹ nhàng quấy cà phê, “Cậu đã sớm hạ quyết tâm, chị phản đối cũng vô dụng, vậy thử xem.”

Trương Nguyên Thanh một hơi uống hết cà phê, nhẹ nhàng nói: “Làm rõ xong chuyện năm đó, sẽ ngay lập tức nói cho chị.”

Hắn giơ tay, búng vang ngón tay ‘Tách’, hóa thành ánh sao tiêu tán.

Chỉ Sát cung chủ nhìn chỗ ngồi trống rỗng, nói thầm: “Cái tốt không học học cái xấu.”

Hết chương 1775.
*Mẹo: Vuốt sang trái hoặc phải để nhảy chương nhanh hơn!
Bình Luận (0)
Comment