Trương Nguyên Thanh vẫy vẫy tay, Tiểu Đậu Bỉ ghé vào trên đùi Tạ Linh Hi, nhanh nhẹn đội bí phổ, đưa đến trước mặt chủ nhân.
“Làm không tệ.” Trương Nguyên Thanh một tay cầm sách cổ, một tay xoa đầu Tiểu Đậu Bỉ.
Sách cổ rất mỏng, ít ỏi mười mấy trang, vẽ trận pháp cùng chú văn, cùng với chú giải chữ triện.
Trương Nguyên Thanh nhìn quét vài lần, liền mất đi hứng thú đối với những trận pháp này, pháp thuật giai đoạn Siêu Phàm mà thôi, tuy kết hợp linh lục của Thần Dạ Du cùng nguyền rủa của Vu Cổ Sư, coi như sáng tạo mới kinh diễm của người tu hành cổ đại, nhưng cấp bậc quá thấp.
Trong sách cổ kẹp một tấm bản đồ tổn hại, bằng da màu nâu xám, không phân biệt rõ là của động vật hay người, nó hẳn là một bộ phận của bản đồ hoàn chỉnh nào đó, chỉ có một góc nhỏ.
Bên trên vẽ ô vuông, cùng với đường cong vặn vẹo đại biểu con đường, chú thích địa danh.
“Thủ pháp vẽ bản đồ là phép ‘Kế lý họa phương*’ kinh điển, bắt nguồn từ đời Tấn, phần bản đồ này độ chi tiết tương đối cao, nhìn ra là vẽ thời Đường Tống.” Lý Thuần Phong đẩy đẩy mắt kính, nói:
* 1 phương pháp vẽ bản đồ, dựa trên lưới ô vuông, có tỷ lệ chuẩn xác khá cao.
“Địa danh đánh dấu bên trên tôi không biết, cho nên, có thể bài trừ bản đồ cả nước, cả tỉnh, nhiều nhất chính là bản đồ quận huyện, trước mắt còn không cách nào định vị là nơi nào.”
Kế lý họa phương là cái gì vậy... Trương Nguyên Thanh nghe mà ngẩn ra, trong lòng cảm khái trong đoàn đội có Học Sĩ thật tốt, mặt ngoài trấn định gật đầu, nói: “Tôi xem tin tức vật phẩm một chút.”
“Tên: Mảnh bản đồ thần bí”
“Loại hình: Bản đồ”
“Công năng: Định vị”
“Giới thiệu: Bản đồ thời cổ lưu truyền tới nay, nguồn gốc chưa biết, địa khu chưa biết, nhưng nó từng ở thời cổ xa xôi dẫn phát một hồi gió tanh mưa máu.”
“Ghi chú: Gió tanh mưa máu ý nghĩa nó rất quan trọng, chỉ số thông minh cao xin bỏ qua ghi chú này, nếu ngươi là Hỏa Sư, tác dụng của ta liền thể hiện ra.”
Tình huống gì vậy, ngay cả linh cảnh cũng bắt đầu trào phúng Hỏa Sư rồi sao... Trương Nguyên Thanh xem nội dung ghi chú, đầy một bụng lời nhảm muốn bật ra.
Đồng thời, hắn ý thức được tầm quan trọng của bản đồ, nếu tập hợp đủ bản đồ, có lẽ có thể tìm được bảo bối.
Đây là chỗ tốt của phó bản bang phái, tán tu chỉ có thể từ trong linh cảnh thu hoạch vật phẩm cùng tài nguyên, nhưng bang phái lớn còn có thể từ trong phó bản riêng đạt được thứ tốt.
“Đây hẳn là vật phẩm nhiệm vụ liên hệ phó bản nào đó.” Trương Nguyên Thanh thu bản đồ vào kho hàng bang phái, nói: “Để chúng ta xem xem phó bản bang phái thứ hai là cái gì?”
Nghe vậy, đám người Quan Nhã đều thẳng người dậy, tập trung tinh thần chờ đợi.
Trương Nguyên Thanh mở ra giao diện bang phái, lựa chọn tạo phó bản.
“Ting! Linh cảnh đang tạo, xin chờ đợi”
“Linh cảnh bang phái tạo xong.”
“Đánh số: 3704, doanh trại tập huấn điên cuồng.”
“Cấp bậc độ khó: B”
“Loại hình: Nhiều người (loại không tử vong)”
“Nhiệm vụ chủ tuyến: Chiến thắng đối thủ trong doanh trại tập huấn, đạt được hạng nhất.”
“Ghi chú: Không phỉa vật phẩm linh cảnh không thể mang vào.”
“Giới thiệu linh cảnh số 3704: Đây là một doanh trại tập huấn bồi dưỡng binh chủng đặc thù, hội tụ kỳ nhân dị sĩ các nơi trong cả nước, đội ngũ ở trong thi đấu đạt được quán quân, có thể đạt được lượng lớn tiền thưởng cùng vật phẩm thần khí.”
“Loại không tử vong trong cấp B vẫn là rất hiếm thấy.” Lý Thuần Phong thở phào.
Tạ Linh Hi và Nữ Vương cũng phun ra một hơi thật dài, cảm giác cả người thoải mái.
Vận may của bọn họ không tệ, rút ra được một phó bản loại không tử vong, cho dù bị giết ở phó bản, cũng có thể bình yên vô sự trở về hiện thực, cái này ở trong phó bản cấp B cũng không gặp nhiều.
Bình thường mà nói, phó bản cấp S cùng cấp A nhất định là loại tử vong, phó bản cấp B là phó bản tinh anh bình thường hay gặp, phần lớn đều là loại tử vong. Dưới cấp B, mới là phó bản loại không tử vong.
—— Đương nhiên, đây là xác suất của linh cảnh nhiều người, linh cảnh một người đều là loại hình tử vong.
“Vậy đêm nay nghỉ ngơi cho khỏe, sáng ngày mai vào linh cảnh.” Trương Nguyên Thanh nói.
“Sáng mai đã vào à, người ta muốn ở thêm với Nguyên Thủy ca ca vài ngày.” Tạ Linh Hi làm nũng nói.
Quan Nhã lạnh lùng nói: “Loại phó bản này mấy giờ là đi ra rồi, nhắm chừng chỉ là đánh một trận thi đấu đoàn đội, an tâm đi, Nguyên Thủy chị sẽ tiếp.”
Tạ Linh Hi bĩu môi.
“Đi nghỉ ngơi đi.” Trương Nguyên Thanh vẫn duy trì tư thế ngồi, phất phất tay.
Chờ các đội viên lên lầu, hắn lập tức bổ ngã Quan Nhã, thuần thục liếm một trận: “Quan Nhã, mau giúp anh tiêu sưng.”
“Đừng! Sẽ bị Linh Hi nghe thấy.”
“Hê hê, anh biết ngay em sẽ nói như vậy, xem, đây là cái gì!” Trương Nguyên Thanh lấy ra Mũ Đỏ Nhỏ, “Chúng ta vào bên trong chơi.”
“...”