“Nguyên Thủy Thiên Tôn: Sự việc là như vậy, Ám Dạ Mân Côi lấy cứu vớt Ma Nhãn Thiên Vương làm mục đích, bày ra hành động cùng nhau săn giết ba vị trưởng lão quan phương, vì thế, Ám Dạ Mân Côi vận dụng đạo cụ cấp Bán Thần, một tòa quỷ thành.”
“Nguyên Thủy Thiên Tôn: Ảnh chụp là cảnh tượng bọn họ trốn ở trong chăn run rẩy, địa điểm ngay tại quỷ thành, khi tôi cùng Nguyên Soái chạy đi cứu viện, thuận tay chụp được. Ngứa tay không nhịn được, xin quên ảnh chụp vừa rồi.”
Cậu là không biết chữ “Chết” viết như thế nào à... Trừ Hạ Hầu Ngạo Thiên, trong lòng ba người khác lẩm bẩm.
Thì ra là việc này, Nguyên Soái cũng đi ra, sự kiện đó giữ bí mật cũng có thể lý giải.
Tin tức Bán Thần tự mang vầng hào quang giữ bí mật.
Nhưng kế tiếp, nội dung tin nhắn của Nguyên Thủy Thiên Tôn khiến thành viên trong group hoài nghi mắt mình đã có vấn đề.
“Nguyên Thủy Thiên Tôn: Nguyên Soái đã đánh chết đại hộ pháp Ám Dạ Mân Côi, thân phận chân thật của vị đại hộ pháp này là trưởng lão trước đây của Thái Nhất môn, ID linh cảnh ‘Sơn Hà Vĩnh Tồn’ .”
Đầu óc Tôn Miểu Miểu và Triệu Thành Hoàng hai vị thành viên Thái Nhất môn vang lên ông ông.
Bọn họ chưa từng nghe nói “Sơn Hà Vĩnh Tồn” nhân vật này, nhưng bốn chữ “trưởng lão trước đây”, đủ khiến bọn họ mất đi năng lực quản lý biểu cảm.
“Hạ Hầu Ngạo Thiên: Khó trách phải giữ bí mật, đây là đang giữ thể diện của Thái Nhất môn, đường đường trưởng lão lại là cao tầng của tổ chức bí ẩn.”
“Thiên Hạ Quy Hỏa: Không chỉ là vấn đề thể diện, chuyện này nếu tiết lộ, nhân viên cơ sở của quan phương sẽ mất đi cảm giác tín nhiệm cùng cảm giác an toàn đối với tổ chức. Nhân vật cấp trưởng lão lại là đại hộ pháp của Ám Dạ Mân Côi, tổ chức bí ẩn này đã thẩm thấu đến loại trình độ này rồi sao?”
Tôn Miểu Miểu cùng Triệu Thành Hoàng đều cho rằng như vậy, việc này truyền bá ra ngoài, quan phương sẽ xuất hiện khủng hoảng lòng tin, đặc biệt Thái Nhất môn, khó trách các trưởng bối giữ kín như bưng.
Tuyệt đối không thể để Viên Đình biết... Trong lòng hai người âm thầm thề.
“Nguyên Thủy Thiên Tôn: Nhưng thật sự khiến chuyện này trở thành cấm kỵ, không phải Sơn Hà Vĩnh Tồn, mà là một người khác.”
Bốn người trong group biến sắc, còn có một tầng tin tức sâu hơn nữa?
Là ai?
Tuy mình cũng từng ký hiệp nghị giữ bí mật, chẳng qua trong group không có Viên Đình, không cần lo lắng tin tức lộ ra ngoài... Trương Nguyên Thanh suy tư vài giây, tính nói cho các đội viên thân phận thủ lĩnh Ám Dạ Mân Côi.
Mấy người này cùng hắn chẳng những có quan hệ ích lợi mạnh, còn có quá mệnh giao tình, hơn nữa cùng ở một bang phái, là đồng bạn có thể tín nhiệm.
Nghĩ đến mấy vị này hoặc nhiều hoặc ít cũng từng có ý tưởng “Mang Nguyên Thủy Thiên Tôn buộc cùng một chỗ với mình”.
Trương Nguyên Thanh nhập tin nhắn:
“Nguyên Thủy Thiên Tôn: Thủ lĩnh của Ám Dạ Mân Côi, là Linh Thác con trai thứ mười bảy của Thái Nhất môn chủ, Sơn Hà Vĩnh Tồn là tùy tùng của hắn. Vị Linh Thác này, là con nối dõi xuất sắc nhất của Thái Nhất môn chủ, không đến ba mươi tuổi đã là Chúa Tể đỉnh phong, ở năm 1999 trở về linh cảnh, ít nhất Thái Nhất môn là tuyên truyền với bên ngoài như vậy.”
ẦM!
Giống như có bom nổ tung trong lòng, nhấc lên sóng thần hủy thiên diệt địa.
Mặc kệ là sỉ nhục của Hỏa Sư tâm cơ thâm trầm, hay là Hạ Hầu Ngạo Thiên thỉnh thoảng chập mạch, ở trong nháy mắt đọc được tin này, cả người liền ngây dại.
Hai người Tôn Miểu Miểu và Triệu Thành Hoàng, ở sau khi dại ra ngắn ngủi, thân thể kịch liệt co lại, run rẩy, rõ ràng bên người gió êm sóng lặng, adrenalin của bọn họ lại điên cuồng tiết ra.
Giờ khắc này, cảm giác tín nhiệm cùng cảm giác an toàn của bọn họ đối với tổ chức đã bị phá hủy.
Dẫn tới thân thể xuất hiện phản ứng khi gặp kích thích khoa trương.
Tổ chức bí ẩn thẩm thấu quan phương cùng linh cảnh thế gia, tổ chức bí ẩn làm nhiều việc ác, thủ lĩnh của nó lại là con nối dõi của môn chủ.
Cái này đã không phải bên trong tổ chức xuất hiện phần tử thối nát, cái này quả thực là “Bệ hạ cớ gì mưu phản”.
Đối với thành viên Thái Nhất môn mà nói, đây là sự kiện lớn đảo điên tam quan, phá hủy độ tín nhiệm, độ trung thần của tổ chức.
# Nguyên Thủy Thiên Tôn thu hồi một tin nhắn #
“Nguyên Thủy Thiên Tôn: Mọi người biết là được, đừng truyền ra ngoài, đây là tốt với mọi người.”
“Tôn Miểu Miểu: Trời ạ, tôi vì sao phải hỏi? Tôi vì sao phải biết những thứ này, tôi có thể bị diệt khẩu hay không.”
“Nguyên Thủy Thiên Tôn: Có khả năng, mau sinh đứa nhỏ để lại huyết mạch, nếu có thể, tôi muốn tận một chút sức nhỏ nhoi.”
“Tôn Miểu Miểu: Cút, đồ lưu manh này.”
Tôn Miểu Miểu phát ra một chuỗi emoji chửi ầm lên, bị hắn nói chêm chọc cười một phen, tâm tính ổn định chút.