Người bất thường như thế, thế mà vẫn là nghề nghiệp hợp pháp, Nguyên Thủy Thiên Tôn rốt cuộc đã gặp phải cái gì?
Mà người khổ lớn thù sâu như thế, lại dùng mỉm cười cùng rạng rỡ ngụy trang bản thân, sưởi ấm người khác...
Trong mắt dì Phương có bất ngờ, Hồng Ma tỷ cùng Cơ tỷ vẻ mặt ngạc nhiên thương tiếc, bác Dương nheo mắt, Triệu Hân Đồng lộ ra vẻ mặt sợ hãi, người trung niên đẩy mắt kính, khóe miệng nhếch lên.
Khấu Bắc Nguyệt cùng nhóc mập ngây người, người sau thấp giọng lẩm bẩm: “Ai mới là nghề nghiệp tà ác chứ?”
Đây là mình sao, đây mới là mình sao... Trương Nguyên Thanh sững sờ đứng ở trước gương.
Thì ra mình là như vậy sao?
Bất thường cực đoan, vỡ nát, tinh thần phân liệt, đây là mình?
Một người, lệ khí so với nghề nghiệp tà ác còn nặng hơn?
“A Di Đà Phật, các vị vào ngồi đi.” Tiếng Vô Ngân đại sư đánh vỡ sự yên lặng.
Mọi người đều từ trong cảm xúc cổ quái giãy thoát, trầm mặc không nói đi về phía bồ đoàn.
Trương Nguyên Thanh trước gương hít sâu một hơi, đi về phía bồ đoàn cuối cùng.
“Đây không phải vị trí của cậu!” Mọi người đồng thanh nói.
Lâm Xung vẻ mặt đầy đau thương dẫn Trương Nguyên Thanh tới cái bồ đoàn kia cách Vô Ngân đại sư gần nhất, “Đây mới là vị trí của ngài.”
Người khác hướng về Nguyên Thủy Thiên Tôn ném đến ánh mắt thương hại.
Nguyên Thủy Thiên Tôn đã là người nhà.
Khó trách hắn tán đồng như thế đối với tư tưởng của Vô Ngân đại sư, khó trách Vô Ngân đại sư cho phép nghề nghiệp hợp pháp trở thành thành viên ngoại vi của đoàn đội, thì ra Nguyên Thủy Thiên Tôn giống với bọn họ, đều là người đáng thương bôn ba ở trên đường cứu rỗi.
Trương Nguyên Thanh: “...”
Mọi người suy nghĩ lên lên xuống xuống, chỉ có Vô Ngân đại sư chưa phát biểu ý kiến, hắn tựa như một bức tượng Phật, yên tĩnh mà ngồi, lạnh nhạt quan sát thăng trầm trên đời.
Đợi sau khi mọi người vào ngồi, tiếng ngâm tụng trong trầm thấp nhẫn nại đau đớn của đại sư vang lên:
“Quan Tự Tại Bồ Tát, khi đi sâu vào Bàn Nhược Ba La Mật Đa, soi thấy ngũ uẩn giai không, độ tất cả khổ ách.”
Trương Nguyên Thanh tối hôm qua lật mấy bản kinh Phật, lập tức nghe ra đây là “Tâm Kinh” đại danh đỉnh đỉnh, tư tưởng trung tâm là tự tính bản không, cho rằng Bàn Nhược có thể độ tất cả cực khổ, đạt được niết bàn cuối cùng, chứng bồ đề quả.
Mang kinh văn này nói cho quần thể tự mình cứu rỗi này, trái lại là hợp tình hợp lý, nhưng Trương Nguyên Thanh không thông Phật pháp, nghe như lọt vào trong sương mù, hắn thầm nhủ đệ tử tư chất ngu dốt, tham tài háo sắc, không lý giải được một chút nào Phật pháp cao thâm nha.
Nhưng dần dần, Trương Nguyên Thanh cảm giác một luồng lực lượng không hiểu được như gió xuân thổi qua mảnh ruộng tâm hồn, mang đi bực bội cùng ủ dột, tâm tình bỗng trở nên thoải mái, ý niệm thông suốt.
Thanh âm trầm thấp của Vô Ngân đại sư, giống như cũng trở nên uy nghiêm thần thánh.
Hắn lập tức hiểu ra, kinh Phật không phải trọng điểm, đại sư mới là trọng điểm.
Hư Vô Giả (Tâm Ma) có thể kích phát nút thắt trong lòng người ta, cũng có thể dựa vào năng lực của mình, trấn an cảm xúc của mọi người, hóa giải chấp niệm trong lòng.
Tiếng tụng kinh tầng tầng lớp lớp quanh quẩn, chui vào trong tai mỗi một vị thành viên đang ngồi, sinh ra cộng hưởng với tâm linh bọn họ, Trương Nguyên Thanh giờ khắc này cũng có cảm giác tinh thần được gội rửa.
Tựa như quên hiện thực phiền não, không lo lắng đủ loại vấn đề khó bên người nữa.
Bóng ma của Ma Quân, Ám Dạ Mân Côi bao phủ, Thái trưởng lão trả thù, tổng bộ không vui, điểm yếu rơi vào trong tay Binh Chủ giáo... Tất cả đều bị quên đi.
Như ta nghe thấy, tứ đại giai không.
Bất tri bất giác, tiếng tụng kinh dừng lại, Trương Nguyên Thanh mở mắt, lại có loại ảo giác phù sinh như mộng, mở mắt trăm năm.
Hắn có chút mờ mịt, có chút bình tĩnh nhìn quanh, phát hiện khuôn mặt đại bộ phận mọi người đều có nước mắt, nhưng vẻ mặt vô cùng thoải mái.
Vô Ngân đại sư đưa lưng về phía mọi người chậm rãi nói:
“Các ngươi có thể tự sám hối.”
Trong nháy mắt này, đáy lòng Trương Nguyên Thanh dâng lên “ham muốn mở lòng” mãnh liệt, muốn mang bí mật đè ép ở trong lòng phun hết ra, phun ra liền thoải mái, giống như tên mập vắt cạn hai trăm cân nước béo trên người.
Chỉ nghe “Oa” một tiếng, nhóc mập mặt đầy nước mắt, gào khóc:
“Đại sư tôi muốn sám hối, tôi muốn sám hối... Tôi không nên đi theo lưu manh, không nên đi theo lưu manh bắt nạt bạn học, tôi nên học tập thật tốt, hồi báo xã hội.”
Cho dù bây giờ tâm tính bình thản, không một gợn sóng, nhưng Trương Nguyên Thanh nghe được lời này, trong đầu vẫn hiện lên một chuỗi dấu chấm hỏi.
Hắn thầm nhủ các vị đang ngồi đây, người nào không gánh án mạng? Người nào không có một đoạn chuyện cũ nghĩ lại mà kinh?
Mọi người đều là người đáng thương khổ lớn thù sâu, ngươi lại ở nơi này sám hối thời học sinh không học tập cho tốt, có phải quá không tôn trọng người ta rồi hay không?