Linh Cảnh Hành Giả ( Bản Dịch )

Chương 1790 - Chương 1790. Chuyện Cũ (1)

Chương 1790. Chuyện cũ (1)
Chương 1790. Chuyện cũ (1)

Vừa dứt lời, bức kim Phật kia ở cao nhìn xuống chợt mở ra, Kim Cương Nộ Mục!

Năm chữ “Liệt Dương cùng Ám Ảnh”, như là một loại chú văn mở ra, kim Phật mở đôi mắt đang lim dim, đó là một đôi mắt ngưng tụ không sạch sẽ nhất hỗn loạn nhất thế gian.

Là cụ thể hóa của tất cả “Ác”, là ác quỷ ngàn năm trong địa ngục đang nhìn chăm chú nhân gian.

Mọi người trong điện xuất phát từ bản năng, nâng mắt nhìn về phía đôi mắt kim Phật.

ẦM!

Ý niệm của mọi người đều nổ tung, ký ức thác loạn, tư duy thác loạn, cảm xúc thác loạn. Tai mắt mũi miệng tràn ra máu tươi.

Các thành viên trên bồ đoàn ngã ngang ngã dọc, đau đớn ôm đầu kêu thảm.

“A Di Đà Phật.”

Thời khắc mấu chốt, Vô Ngân đại sư ổn định cảm xúc, một tiếng Phật hiệu quanh quẩn trong điện, mắt của kim Phật chậm rãi khép mở, khôi phục trạng thái nheo mắt.

Tiếng Phật hiệu này ẩn chứa năng lực xoa dịu hỗn loạn cùng thương thế, trạng thái đầu đau muốn nứt của mọi người lập tức được thả lỏng.

Tiếng kêu thảm thiết đau đớn biến thành thở dốc.

Vô Ngân đại sư nhẹ nhàng phất tay, các thành viên tựa như bức tranh bị cục tẩy xóa đi, tiêu tán từng tấc một, chỉ để lại một mình Trương Nguyên Thanh.

Trong căn phòng lớn ở lầu hai khách sạn, bóng dáng mọi người đồng thời hiện lên, trở về đến chỗ ngồi ban đầu.

Mọi người đều ngồi bệt ở ghế dài, kịch liệt thở dốc, sắc mặt tái nhợt, giống như lữ nhân vừa mới từ trong miệng cọp chạy thoát.

“Chuyện gì vậy?” Tổng Giáo Đầu Lâm Xung lảo đảo đứng dậy, một vẻ mặt như tới tận thế, hét lên: “Tượng Phật mở mắt rồi? Tượng Phật mở mắt rồi! Đại sư có phải mất khống chế rồi hay không! ?”

Vẻ mặt người khác thấp thỏm lo âu tương tự, mang ánh mắt ném về phía “dì Oa”, không, dì Phương âm trầm, bà là Chưởng Mộng Sứ cấp 6, cùng nghề nghiệp với Vô Ngân đại sư, nếu đại sư mất khống chế, bà là có thể phát giác được.

Dì Phương mặt âm trầm, lạnh lùng nói:

“Hoảng cái gì mà hoảng? Đại sư nếu mất khống chế, chúng ta còn ra được?”

Nghe vậy, sắc mặt mọi người thoáng chuyển biến tốt, Tiểu Viên thấp giọng nói: “Nhưng tượng Phật đại sư quả thật đã mở mắt, lần đầu tiên trong mười mấy năm qua.”

“Cái này nói rõ đại sư vừa rồi suýt nữa mất khống chế.” Giọng điệu Bác Dương ngưng trọng trước nay chưa từng có.

Đại sư vì sao mất khống chế?

“Là Nguyên Thủy Thiên Tôn.” Người đàn ông trung niên thật thà lộ ra một nụ cười quỷ dị: “Tiểu tử kia đã nói gì với đại sư, không phải sám hối, tôi nói là câu nói cuối cùng kia.”

Người cả phòng nhìn nhau, đều từ trong mắt của đồng bạn thấy được hoang mang cùng khó hiểu.

“Chưa, chưa nghe được.” Khấu Bắc Nguyệt gãi đầu, “Tôi chỉ nghe được hắn nói cho đại sư một cơ hội sám hối, a, cho đại sư cơ hội sám hối, Nguyên Thủy Thiên Tôn là điên rồi sao?”

Mọi người mặc kệ đứa nhỏ tuổi nổi loạn nói lời thừa.

Dì Phương trầm giọng nói:

“Câu nói cuối cùng kia của Nguyên Thủy Thiên Tôn, dùng ảo thuật bao bọc, người thi triển ảo thuật cấp bậc so với tôi còn cao hơn nữa, các người không nghe được là rất bình thường. Nhưng không thể phủ nhận là, câu nói kia quả thật khiến đại sư thiếu chút nữa mất khống chế.”

“Cho nên, hắn rốt cuộc đã nói gì?” Xung ca trợn to mắt.

Không ai có thể trả lời hắn, bởi vì đây chính là điều mọi người tò mò.

“Vô Ngân đại sư không có nguy hiểm chứ, có phải quan phương muốn đối phó chúng ta hay không?” Triệu Hân Đồng tuổi không lớn, lại cực am hiểu dùng ác ý đo lường người khác.

“Sẽ không!” Bác Dương lắc lắc đầu, “Quan phương sẽ không để Nguyên Thủy Thiên Tôn đến tặng mạng.”

Mọi người không nói chuyện nữa, đều trầm mặc, cố gắng nhớ lại cảnh tượng trước khi đại sư “mất khống chế”, muốn nhớ lại khẩu hình của Nguyên Thủy Thiên Tôn, nhưng vị trí của hắn quá gần phía trước, mọi người chỉ có thể nhìn thấy sau lưng hắn, không nhìn thấy mặt hắn.

Qua hồi lâu, giao dịch viên ngân hàng quyến rũ tặc lưỡi nói:

“Hôm nay cũng thật thú vị, Nguyên Thủy Thiên Tôn thế mà lại là phần tử nguy hiểm so với chúng ta càng thêm bất thường, hơn nữa hắn là có chuẩn bị mà đến, vận đại chiêu muốn tung cho đại sư.”

“Tiểu Viên, cô quen biết với hắn lâu nhất, quen thuộc hắn nhất, tình huống này của hắn cô biết không?”

Mọi người đều nhìn về phía Tiểu Viên.

Từ khi rời khỏi Phật điện, lông mày Tiểu Viên chưa từng giãn ra, nghĩ một chút, nói:

“Trạng thái tinh thần của hắn quả thật có vấn đề, đặc biệt cực đoan, nhưng không nên khoa trương như thế, cũng có thể...”

Tạm dừng một phen, cô thở dài nói: “Tôi chưa nói chi tiết với mọi người chuyện trong phó bản, hắn ở trong phó bản bị boss nhập vào, trả giá thật lớn mới nghịch chuyển thế cục.”

Tiểu Viên từ từ kể ra chuyện xảy ra trong phó bản.

Mọi người im lặng không lên tiếng nghe, việc này Khấu Bắc Nguyệt đã biết, không có lòng nào nghe nữa, hắn nhìn quanh một lần, thấy nhóc mập co người ngồi ở trong góc, ôm đầu gối, một bộ tư thái bị thế giới vứt bỏ... Không, một bộ tư thái không muốn khiến thế giới chú ý.

Hết chương 1790.
*Mẹo: Vuốt sang trái hoặc phải để nhảy chương nhanh hơn!
Bình Luận (0)
Comment