Trương Nguyên Thanh “Ồ” một tiếng, chăm chú nhìn mặt trái xoan kiều mỵ, hỏi: “Nhưng cái đó có quan hệ gì với em?”
Lão ti cơ bất đắc dĩ nói:
“Hạ Hầu gia hướng phân bộ chúng ta mượn đọc tin tức Linh cảnh hành giả hoang dã trong hồ sơ, tập trung vài vị Linh cảnh hành giả Chỉ Sát cung, Vương Thiên ở trong đó. Hạ Hầu gia đợi lát nữa có thể sẽ tìm đến em, chị vừa rồi đang thương lượng việc này với đội trưởng.”
Xem Nguyên Thủy nhíu mày nghi hoặc, cô giải thích:
“Hạ Hầu gia muốn thông qua bắt thành viên Chỉ Sát cung bức ra cung chủ, phương thức này quá cực đoan, cao tầng phân bộ Tùng Hải chưa đáp ứng rõ ràng, nhưng ngầm đồng ý, dù sao tìm được tốt nhất, tìm không thấy trách nhiệm cũng có Hạ Hầu gia gánh.”
“Nhưng bọn họ không phải đã đạt được tin tức thân phận của Vương Thiên sao, cần gì tìm em...” Trương Nguyên Thanh giật mình, hiểu ra: “Ồ, Hạ Hầu gia là muốn để em thay bọn họ câu ra Vương Thiên?”
Quan Nhã gật đầu.
Vương Thiên cũng không phải kẻ ngốc, sao có khả năng dễ dàng mắc câu... Trương Nguyên Thanh lập tức từ chối:
“Không có khả năng, em sẽ không bán đứng người cung cấp thông tin.”
Quan Nhã nghĩ chút, nhắc nhở: “Hạ Hầu gia có chút bá đạo, đợi lát nữa em đừng nói chuyện, chị cùng đội trưởng sẽ giúp em ngăn trở áp lực.”
“Em biết rồi!”
Trương Nguyên Thanh ngoài miệng đáp lời, trong lòng lại nhớ tới “Xấu Hổ Làm Cha”, cùng với Vô Ngân đại sư dẫn theo hắn tu hành, ý đồ tự mình cứu rỗi.
Kẻ tà ác thử tự mình cứu rỗi, hành giả hợp pháp lại có thể vì thù riêng bản thân, đánh nhau to, lan đến người thường vô tội.
Ài, trên đời nào có thuần túy thiện cùng ác, nhân tính vốn là phức tạp... Trương Nguyên Thanh nói với câu “hợp pháp không đại biểu thiện lương” này của Lý Đông Trạch có lý giải càng thêm khắc sâu.
Về phần thái độ của cao tầng phân bộ đối với việc này, Chỉ Sát cung chủ tuy xuất phát từ tự vệ, không phải là chủ động khơi mào sự tình, nhưng dù sao tạo thành tổn thất tới mạng người, bắt nàng là quyết định chính xác.
Xử phạt như thế nào là chuyện tiếp sau, Trương Nguyên Thanh không đánh giá, nhưng đối với quyết định xử phạt Hạ Hầu gia, chỉ có thể nói trong dự liệu.
Một mặt, Hạ Hầu gia là linh cảnh thế gia đâm chồi nảy lộc, nội tình thâm hậu, chính phủ không có khả năng vì tính mạng mấy người thường, liền xé rách da mặt với một đại gia tộc.
Có đôi khi, cấp trên những người đó, bọn họ chỉ nhìn đại cục, bọn họ không nhìn thấy con kiến dưới chân.
Một mặt khác, Hạ Hầu gia và tổ chức chính phủ có ngàn vạn mối liên hệ, chính phủ là một tổ chức, bên trong ngư long hỗn tạp, phe phái san sát, có người tốt, thì nhất định có người xấu.
Thậm chí không thể dùng người tốt và người xấu để định nghĩa đơn giản, phải nói đều có lợi ích của mình, nếu thế nào cũng phải dùng một cái khái niệm đơn nhất để chỉ chính phủ, vậy tuyệt đối không phải chính nghĩa và thiện lương, mà là hợp pháp.
Đạo lý này, Trương Nguyên Thanh lúc còn nhỏ nghe ông ngoại khi ở nhà, chửi ầm lên đối với tiền nhiệm trưởng văn phòng cảnh sát tham ô mục nát, đã lĩnh ngộ rất rõ ràng.
Nói tóm lại, Hạ Hầu gia có chặt chẽ hợp tác với bộ phận thế lực chính phủ, tự nhiên sẽ được “ưu đãi” .
Quan Nhã thấy hắn gật đầu, hài lòng cười cười, Nguyên Thủy không phải đồ không não, so với bạn cùng lứa tuổi bình thường thì khéo đưa đẩy lõi đời hơn, là chuyện tốt, người như vậy ở trong thể chế có thể lăn lộn rất tốt.
Lúc này, Lý Đông Trạch đi ra, “Quan Nhã nói đối với em rồi chứ?”
“Đội trưởng, giao cho anh xử lý.” Trương Nguyên Thanh lập tức nói.
Lý Đông Trạch nhất thời nở nụ cười: “Anh cùng Quan Nhã sẽ đỡ thay em, bán đứng người cung cấp thông tin không phải phẩm đức một quý ngài nên có, hơn nữa ân oán của Hạ Hầu gia và Chỉ Sát cung không quan hệ với chúng ta, không cần xen vào.”
Hắn chống gậy, chỉ ra điểm lợi hại: “Khẩu hiệu của Chỉ Sát cung là ‘Lấy chiến đấu ngăn chiến đấu, lấy giết chóc ngăn giết chóc’, cực kỳ cực đoan, em hôm nay bán đứng bọn họ, ngày mai ắt gặp trả thù, Hạ Hầu gia không có khả năng gánh thay em.”
“Em rõ.”
Trương Nguyên Thanh gật đầu.
Lý Đông Trạch nhìn thoáng qua Vương Thái vùi đầu làm việc, nói: “Nguyên Thủy,êm tới văn phòng anh một chuyến, anh nói một chút với em tiến triển vụ án Hắc Vô Thường.”
Vương Thái không phải người trong tổ điều tra, dựa theo quy củ, không thể nói trước mặt hắn.
Đây mới là chính sự... Trương Nguyên Thanh vội vàng đứng dậy, đi theo phía sau Lý Đông Trạch.
Hai người một trước một sau tiến vào văn phòng, Trương Nguyên Thanh quay người đóng cửa, Lý Đông Trạch đi thẳng đến trước bàn làm việc, từ trong ngăn kéo lấy ra một xấp tư liệu.
“Coca?”
Lý Đông Trạch mở ra tủ rượu.
Lấy giá trị con người 650.000 của mình bây giờ, nên uống rượu Chataeu sản xuất 82... Trương Nguyên Thanh gật gật đầu: “Ít đá!”
Lý Đông Trạch nhún vai, bỏ mấy cục đá vào trong ly thủy tinh, rót Coca và rượu whisky, quay về sô pha.