Trừ công nghệ chế tác cổ xưa, tài liệu trên thân con rối giá trị cũng rất cao.
Trương Nguyên Thanh liền lấy ra Mũ Đỏ Nhỏ thu đi con rối kiếm khách, nhắc nhở:
“Duy trì hơn một ngàn năm, rất có thể là sự thần kỳ linh cảnh giao cho, mà không phải công nghệ con rối trâu bò bao nhiêu. Mặt khác, thứ này đối với anh hữu dụng sao, anh chỉ là phương sĩ, không phải luyện khí sư.”
Hạ Hầu Ngạo Thiên ngẩng khuôn mặt tuấn tú lên, khinh thường nói:
“Không hiểu nhỉ, cơ quan thuật là nhánh phụ của luyện khí thuật, không cần tới giai đoạn Chúa Tể cũng có thể học tập, cơ quan thuật từ xưa lưu truyền tới nay chia ra hai lưu phái lớn, Mặc gia cùng Lỗ Ban.
“Lỗ Ban cơ quan thuật về sau lại dung hợp pháp thuật nguyền rủa của Thông Linh Sư, linh lục của Thần Dạ Du, bị hậu nhân coi là áp thắng thuật. Mà Mặc gia cơ quan thuật, thì chậm rãi tiêu vong ở trong lịch sử.”
“Đợi tới lúc người tu hành cổ đại diệt sạch, áp thắng thuật cũng thất truyền. Mấy năm trước, quan phương cùng Học Sĩ tam gia cũng từng liên thủ làm một cái quỹ ‘phát triển cổ thuật’, nhưng cuối cùng không được việc gì.”
Tôn Miểu Miểu tràn đầy hứng thú truy hỏi: “Vì sao?”
“Thời gian là một mặt, bất cứ kỹ thuật nào cũng là dựa vào tích lũy, cơ quan thuật đã sớm thất truyền, không có sư phụ dạy dỗ, chỉ dựa vào chính mình nghiên cứu, mười mấy năm mới có thể nhập môn. Lịch sử linh cảnh hành giả mới vẻn vẹn trăm năm. Linh cảnh thế gia thành có sẵn mô, cũng mới chỉ năm mươi năm.” Hạ Hầu Ngạo Thiên cảm khái nói:
“Một mặt khác, cơ quan thuật là nhánh phụ của luyện khí thuật, đối với Chúa Tể mà nói, có tài liệu cùng thời gian này, tôi trực tiếp luyện đạo cụ không phải càng tốt hơn? Cho nên cơ quan thuật đến nay cũng chưa phát dương quang đại, trong ba gia tộc Học Sĩ lớn, một bộ phận nhỏ số người si mê đạo này còn đang nghiên cứu, cũng quả thật làm ra không ít thứ tốt, chỉ là quá tiểu chúng (đối nghịch với đại chúng).”
Thiên Hạ Quy Hỏa nghĩ một chút, nói: “Nơi này có lẽ sẽ có bí tịch cơ quan thuật, đến lúc đó bí tịch thuộc về cậu, cậu cung cấp cơ quan vũ khí cho bang phái.”
“Chỉ cần trả tiền, gì cũng được.” Túi tiền Hạ Hầu Ngạo Thiên trước giờ rất túng quẫn.
Đoàn người tiếp tục tiến lên, ven đường lại đã gặp “tên độc” công kích, quả cầu đá công kích, khói độc công kích, oán linh tập kích, có kinh hãi nhưng không nguy hiểm vượt qua tầng tầng cửa ải khó khăn.
Rốt cuộc đi ra khỏi hành lang dài đằng đẵng, tới một cái hang đá thật lớn.
Lối vào hang đá dựng một tấm bia đá, viết bốn chữ “minh quỷ”, “tiết dụng”.
Cả hang đá đại khái 60 mét vuông, chỉ có hai thông đạo, một cái là cửa vào, một cái là cửa ra đối diện mọi người.
Mặt đất hang đá là một tấm bát quái đồ thật lớn, vị trí cửa ra dựng một pho tượng ác quỷ mặt xanh nanh vàng cao 3 mét.
Giữa hai thông đạo, khoảng cách đường thẳng chỉ có 60 mét, đối với mọi người mà nói, trong chớp mắt có thể vượt qua.
Nhưng mặt đất có khắc bát quái, phủ kín thi hài cùng xương vỡ.
Biểu thị trong hang đá từng bước sát khí.
“Minh quỷ cùng tiết dụng là có ý tứ gì?” Anh Gà Đỏ hỏi.
“Tiết dụng chính là ý tứ tiết kiệm đó, minh quỷ không biết.” Tôn Miểu Miểu một bộ dáng trình độ văn hóa không tốt lắm.
Hạ Hầu Ngạo Thiên làm người học rộng nhất ở đây, phổ cập khoa học nói:
“Minh quỷ cùng tiết dụng là tư tưởng của Mặc gia, tiết dụng chính là phản đối phô trương lãng phí, tiết kiệm tiêu dùng đề cao sức sản xuất. Về phần minh quỷ, tranh luận trọng đại, ý kiến được tán đồng nhất là: Phải tin ngưỡng quỷ thần, quỷ thần thiện ác rõ ràng, cho nên phải ôm lòng sợ hãi, không làm chuyện xấu.”
Thiên Hạ Quy Hỏa yên lặng nghe xong, nhìn kỹ tình huống trong hang đá, nói:
“Người chết nơi này nhiều hơn bên ngoài, rất nguy hiểm, quy củ cũ, dùng âm thi dò đường.”
Triệu Thành Hoàng lập tức lấy ra rương đồng xanh, dùng linh phó khống chế tượng binh sĩ, tiến vào hang đá.
“Thùng!”
Tượng binh sĩ vừa bước vào hang đá, hình cá âm dương kia ở trung ương bát quái đồ bắt đầu từ từ chuyển động, mà ác quỷ mặt xanh nanh vàng kia chỗ cửa ra quay đầu, ánh mắt âm trầm lạnh lẽo nhìn chằm chằm tượng binh sĩ.
Thùng! Thùng!
Khi tượng binh sĩ bước ra bước thứ ba, cá âm dương vừa mới xoay xong một vòng.
Một giây sau, trong mắt ác quỷ mặt xanh nanh vàng kia bắn ra hai luồng hào quang màu trắng.
ẦM!
Tượng binh sĩ nháy mắt nổ thành mảnh vỡ, rầm rầm phân tán đầy đất.
Hòn đá nát bét khẽ run rẩy, nhanh chóng tụ lại, một lần nữa ngưng tụ thành tượng binh sĩ.
Trương Nguyên Thanh đột nhiên nói: “Bước về phía trước một bước!”
Linh phó của Triệu Thành Hoàng một lần nữa tiếp quản tượng binh sĩ, thao túng nó bước một bước.
Cá âm dương trung ương bát quái đồ một lần nữa chuyển động, khi nó xoay xong một vòng, trong con mắt hung dữ của ác quỷ mặt xanh nanh vàng bắn ra hai đạo hào quang màu trắng.