Linh Cảnh Hành Giả ( Bản Dịch )

Chương 1814 - Chương 1814. Phế Tích (1)

Chương 1814. Phế tích (1)
Chương 1814. Phế tích (1)

Hạ Hầu Ngạo Thiên nắm cái nhẫn sắt đen, trong lòng yên lặng kêu gọi:

“Sư phụ, giang hồ cứu cấp.”

Trong đầu hắn vang lên tiếng cười già nua của phương sĩ Tần triều: “A, có việc gọi sư phụ, không có việc gì lão đầu tử.”

“Ta lại không gọi sai, ngươi một lão đầu tử đã chết mấy ngàn năm nha... Khụ khụ, sư phụ, ta sai rồi.” Hạ Hầu Ngạo Thiên ở thời khắc mấu chốt, luôn co được giãn được.

Phương sĩ Tần triều cười ha ha nói: “Con đường này là đường phải qua đi thông khu vực bên trong, lúc bình thường đệ tử Mặc tông cũng phải đi ngang qua, nếu nguy hiểm như vậy, đệ tử Mặc tông đã sớm chết sạch sẽ, ngươi từng nghĩ nguyên nhân trong đó không?”

Trong lòng Hạ Hầu Ngạo Thiên vui vẻ: “Ngài là nói, trước mắt chứng kiến đều là ảo thuật? Ảo thuật của Mặc tông vậy mà lại huyền diệu như thế, ngay cả Y Xuyên Mỹ cũng chưa nhìn ra được.”

“Không, là Mặc tông mở ra cơ quan, cho nên trở nên nguy hiểm như vậy.”

“... Ngươi nói chuyện đều gợi đòn như vậy sao?”

“Học từ ngươi đó.”

Da mặt Hạ Hầu Ngạo Thiên vặn vẹo một phen, cố nhịn xuống, cúi đầu làm tiểu đệ: “Có biện pháp nào phá giải không?”

Phương sĩ Tần triều cười nói: “Còn nhớ ý tứ ‘minh quỷ’ không?”

“Tín ngưỡng quỷ thần, lòng mang sợ hãi, không làm chuyện xấu.” Hạ Hầu Ngạo Thiên nhìn thoáng qua khói độc một lần nữa sinh động, cùng với các đồng đội sứt đầu mẻ trán, nhanh chóng trả lời.

Phương sĩ Tần triều “Ừm” một tiếng: “Quân tử thuần lương có thể trực tiếp thông qua, quỷ thần sẽ không công kích. Nếu quỷ thần công kích, thì nói rõ làm việc có hổ thẹn.”

Hạ Hầu Ngạo Thiên sáng tỏ thông suốt.

“Vậy, vậy nếu là người có hổ thẹn, nên thông qua như thế nào?” Hạ Hầu Ngạo Thiên vội hỏi.

Phương sĩ Tần triều cười ha ha nói: “Không phải mới vừa nói sao, tín ngưỡng quỷ thần, lòng mang sợ hãi. Từng làm chuyện xấu gì, thẳng thắn ở trước mặt quỷ thần là được.”

Tinh thần Hạ Hầu Ngạo Thiên rung lên, cao giọng nói:

“Tôi biết thông qua hang đá thế nào rồi, tôi đã nghĩ ra phương pháp phá giải.”

Các đội viên vẻ mặt bất ngờ, không ngờ thanh niên trẻ trâu không đáng tin này, thời khắc mấu chốt vậy mà lại đáng dựa dẫm vào như thế?

Trương Nguyên Thanh cười cười: “Nói mau!”

Hạ Hầu Ngạo Thiên không đáp, bước về phía hang đá, âm dương ngư sau đó bắt đầu chuyển động.

Ở lúc hắn bước ra bước thứ ba, Hạ Hầu Ngạo Thiên lớn tiếng nói:

“Tôi không nên trộm tiền riêng của cha tôi trả nợ.”

Bước thứ ba hạ xuống.

Bức tượng ác quỷ lẳng lặng nhìn chăm chú vào hắn, công kích chưa buông xuống.

Hạ Hầu Ngạo Thiên quay đầu, nói:

“Phải tin ngưỡng quỷ thần, lòng mang sợ hãi, không làm chuyện xấu. Từng làm chuyện xấu, sám hối ở trước mặt quỷ thần.”

Nụ cười trên mặt Trương Nguyên Thanh chậm rãi biến mất.

Sám hối... Vẻ mặt vui sướng của các đội viên, giống như một bức tranh, nhất thời đọng lại ở trên mặt.

Tuy đã đạt được phương pháp vượt qua hang đá, nhưng tiểu đội bang phái không vui nổi một chút nào.

Ai chưa từng làm chút chuyện xấu?

Đây là thứ có thể tùy tiện nói sao, việc lớn rơi đầu, việc nhỏ mất mặt, về sau còn lăn lộn ở trên đường như thế nào.

Sắc mặt Tiểu Viên đột nhiên trầm xuống, nàng là người không muốn nhìn lại chuyện cũ nhất.

Tuy quy tắc thông qua rất thái quá, nhưng ít ra không có nguy hiểm tính mạng, hơn nữa nếu mọi người cùng chơi, cũng rất vui. Ừm, Thiên Hạ Quy Hỏa tâm tư thâm trầm, Triệu Thành Hoàng hũ nút, Tôn Miểu Miểu nhìn như đáng yêu thực ra có tâm cơ, Anh Gà Đỏ đại biểu cho Tương Bạo trưởng lão, Hạ Hầu Ngạo Thiên rõ ràng là Học Sĩ nhưng thần kinh thô... Trương Nguyên Thanh nhìn lướt qua các đồng đội bên người, trong lòng bỗng toát ra một chủ ý.

Thiên Hạ Quy Hỏa vội vàng nói: “Hạ Hầu Ngạo Thiên, cậu về đây trước, tôi có cái đề nghị.”

Hạ Hầu Ngạo Thiên đứng ở tại chỗ, hắn đã chống đỡ qua một lần, không tiếp tục tiến lên sẽ không gặp công kích.

“Nói như thế nào?” Nhân vật chính Hạ Hầu hỏi.

“Nếu sám hối có thể vượt qua hang đá, chúng ta hoàn toàn không cần thiết cùng tiến lên, cậu mang Mũ Đỏ Nhỏ, chúng tôi trốn bên trong.” Thiên Hạ Quy Hỏa nói, “Thứ cậu nói không có ai có thể nghe được, mà chúng tôi cũng có thể tránh đi sám hối, tránh cho riêng tư tiết lộ.”

Hắn cắn hai chữ “riêng tư” rất nặng, hy vọng vị đồng đội chập mạch tự xưng là nhân vật chính này có thể ý thức được mình chung quy là người phàm, vẫn là có khác biệt với nhân vật chính tràn ngập năng lượng tốt đẹp trong câu chuyện.

Hạ Hầu Ngạo Thiên nghe hiểu Thiên Hạ Quy Hỏa ám chỉ, trầm ngâm một chút, cảm thấy có lý, dù sao trộm tiền riêng của cha trả nợ loại chuyện này, nói ra quả thật không dễ nghe.

“Ý kiến hay!” Hạ Hầu Ngạo Thiên xoay người quay về, “Nguyên Thủy Thiên Tôn, đưa mũ đỏ cho ta.”

Trương Nguyên Thanh không để ý tới hắn, mà là nhìn về phía Tiểu Viên, nói:

“Cô vào trong mũ nán lại trước một lát.”

Mỗi một người nghề nghiệp tà ác đều có một đoạn chuyện cũ hoặc đau đớn, hoặc tuyệt vọng, hoặc âm u, là đau đớn không muốn nhìn lại nhất trong đời, Tiểu Viên chưa ở trong đại sư giảng kinh sám hối, nói rõ sự kiện đó trong lòng cô cũng không muốn cho nhiều người biết.

Hết chương 1814.
*Mẹo: Vuốt sang trái hoặc phải để nhảy chương nhanh hơn!
Bình Luận (0)
Comment