Linh Cảnh Hành Giả ( Bản Dịch )

Chương 1817 - Chương 1817. Phế Tích (4)

Chương 1817. Phế tích (4)
Chương 1817. Phế tích (4)

Hang đá dài thêm 10 mét nữa, hắn phải tự bạo cứu vớt Ma Nhãn, truyền nhân Ma Quân một loạt sự kiện.

“Rốt cuộc vượt qua rồi.” Tôn Miểu Miểu như hư thoát thở phào.

“Đúng vậy, ghi lại hết rồi.” Ngân Dao quận chúa vỗ vỗ hầu bao.

Hả? Mọi người đồng loạt nhìn về phía cô.

Trên trán Trương Nguyên Thanh nổi gân xanh, vội nói: “Cô ấy mặc dù có linh trí, nhưng có đôi khi sẽ luôn nói mấy lời kỳ quái, làm chút chuyện kỳ quái, không nhìn là được.”

Ngân Dao quận chúa phối hợp thẳng lưng, không nhúc nhích, làm bộ mình là âm thi không có đầu óc.

Trừ Quan Nhã, mọi người miễn cưỡng tin lí do thoái thác của hắn.

Trương Nguyên Thanh thở dài, có lẽ là ở nhân gian lâu, Ngân Dao quận chúa dần dần tìm về nhân tính. Cô du lịch thiên hạ trăm năm, đức hạnh không màng danh lợi cũng chậm rãi hiển lộ.

—— Ài, chính là chơi!

Lúc ở biệt thự đổ thêm dầu vào lửa các kiểu, xúi giục Nữ Vương, Linh Hi cùng Quan Nhã trạch đấu, ở bên ngoài gây rối các kiểu, nói không kiêng dè, có thể giả ngu có thể cơ trí, có thể chơi trend có thể tiếp trend.

Có chút làm người ta đau đầu.

Trương Nguyên Thanh lấy ra Mũ Đỏ Nhỏ, vung lên, Tiểu Viên cao gầy xinh đẹp “ngã” ra.

Cô nhìn quanh một vòng, thấy mọi người không bị thương, khẽ gật đầu: “Tốt lắm!”

Lại nhìn Quan Nhã một cái.

Vị thiên kim con lai Phó gia này vẻ mặt đầy sắc lạnh, chỉ thiếu viết mất hứng ở trên mặt, nhìn cũng không thèm nhìn bạn trai mình.

Hiển nhiên, Nguyên Thủy Thiên Tôn khi thấy cô trúng độc quan tâm cùng chỉ chiếu cố một mình cô, làm Quan Nhã nổi cơn ghen.

Tiểu Viên “A” một tiếng, lộ ra nụ cười.

Tương ứng, cái trán trơn bóng của Quan Nhã gân xanh giật giật.

“Tiếp tục đi tới!” Trương Nguyên Thanh làm bộ chưa thấy hai cô gái lục đục với nhau, hô tiếng khẩu hiệu, dẫn theo các đồng đội cảm xúc không quá cao xuất phát.

Hành lang rộng 3 mét rẽ ngoặt liên tục, trong hốc tường bày bát dầu, ven đường chưa thấy thi thể, nói lên hành lang này không có cơ quan cạm bẫy.

Quả nhiên, đi hơn mười phút, bọn họ chưa gặp bất cứ nguy hiểm gì.

“Có gió.” Tiểu Viên đột nhiên nói.

Rẽ qua một góc, phía trước có ánh sáng sáng ngời chiếu vào mi mắt, tầm nhìn rộng rãi bừng sáng.

Bọn họ thấy được một cái hang động thiên nhiên hình thành, đỉnh đầu là nửa góc trời xanh, nửa bên khác có vách đá vươn ngang ra, thả xuống những sợi dây leo như bức rèm che.

Trong hang động khắp nơi đều là kiến trúc tàn phá, cơ quan tạo vật tàn phá, dưới vách đá có một hồ sâu, bên đầm dựng một guồng nước lung lay sắp đổ, bên guồng nước phân tán ống trúc dẫn nước.

Ngoài ra, trên vách đá khảm vào những cơ quan bao đựng tên bằng gỗ, nhưng bởi vì thiếu bảo trì, sớm đã mục nát không chịu nổi.

“Tôi lúc trước cưỡi gió điều tra, chưa nhìn thấy hang động này.” Hốc mắt Trương Nguyên Thanh trào ra màu đen sì, mở ra phệ linh, đảo qua hang động to lớn, “Không có khí tức âm vật hoạt động.”

Quan Nhã thì nâng ngón tay đè trán, từng vòng gợn sóng màu trắng nhạt khuếch tán, “Không có khí tức sinh mệnh hoạt động.”

Mọi người lúc này mới dọc theo đường mòn cỏ dại um tùm đi xuống, đi chưa được mấy bước, Quan Nhã đã ở trong bụi cỏ phát hiện mấy thi hài còn sót lại xương cốt.

Cô sau khi kiểm tra một phen, nói:

“Khôi giáp mặc trên thân người chết giống với bên ngoài, hẳn là quân Kim, hai bộ khác không có mũ giáp, căn cứ trang phục mục nát phán đoán, đại khái là đệ tử Mặc tông.”

Hạ Hầu Ngạo Thiên theo thói quen sờ cằm, phân tích:

“Cho nên chân tướng Mặc tông bị diệt rất rõ ràng, chính là người Kim làm. Người Kim từ Mặc tông mang đi món bảo bối trong truyền thuyết kia, sau đó xua quân nam hạ, biến Bắc Tống thành Nam Tống.”

“Niên hiệu còn chưa biết đâu, cách nói của anh quá võ đoán.” Quan Nhã suy tư nói: “Chẳng qua Mặc tông diệt vong không thoát được quan hệ với người Kim. Tôi cho rằng món bảo bối kia vẫn ở Mặc tông, bằng không độ khó phó bản cấp S liền không hợp lý.”

Thiên Hạ Quy Hỏa nói:

“Mặc tông ở tây nam, quân Kim có thể công đến nơi đây, nói rõ Bắc Tống đã không tồn tại. Đoạn lịch sử phủ đầy bụi này hẳn là xảy ra ở Nam Tống.

“Còn có nha, Mặc tông diệt vong bởi quân Kim bao vây tiễu trừ rất có thể chỉ là mặt ngoài, bằng không nhiệm vụ chủ tuyến cũng quá đơn giản rồi. Bây giờ chỉ xem chúng ta có thể sưu tập được bao nhiêu tin tức.”

Trương Nguyên Thanh “ừm” một tiếng, “Phân tán hành động, điều tra một lần.”

Hang động không nhỏ, hơn ba mươi căn nhà, đại bộ phận đã sụp xuống, chưa sụp cũng lung lay sắp đổ, kết cấu bằng gỗ mục nát không chịu nổi, phải dựa vào tường đất đầm cứng rắn chống đỡ.

Bọn họ phát hiện rất nhiều thi hài, quân Kim và đệ tử Mặc tông dây dưa với nhau, có chút thậm chí xương cốt cũng “tương dung (hòa vào nhau)”, có thể thấy được tình hình chiến đấu lúc trước thảm thiết bao nhiêu.

Sau khi tìm kiếm một vòng, chưa có bất cứ phát hiện gì.

Mặt khác, không có đường đi.

Hết chương 1817.
*Mẹo: Vuốt sang trái hoặc phải để nhảy chương nhanh hơn!
Bình Luận (0)
Comment