“Đến rồi.” Trương Nguyên Thanh dừng bước, vẻ mặt có chút ngưng trọng.
Tôn Miểu Miểu và Triệu Thành Hoàng cũng lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, ở trong mắt ba vị Tinh Quan, trong hẻm núi âm khí tràn ngập, che mất ánh mặt trời, đập vào mắt đều là oán linh.
Nam nữ già trẻ đều có, có quân Kim mặc khôi giáp, cũng có đệ tử mặc trang phục Mặc tông.
Có cái mất đầu, có cái thất khiếu đổ máu, có cái vẻ mặt căm hận, có cái bi ai khóc than.
Nhưng ở lúc mọi người đến hẻm núi, các oán linh bay ở giữa không trung, lượn lờ trên mặt đất kia đồng loạt nhìn lại, từng đôi mắt trắng dã dọa người lạnh lùng nhìn chăm chú.
Người bình thường thấy một màn như vậy, tất nhiên bị dọa mất vía, dù là linh cảnh hành giả trong lòng cũng phải phát lạnh.
Cũng may trừ ba vị Tinh Quan, người khác không nhìn thấy.
Bọn họ còn đang đánh giá quan tài trên vách đá cùng tấm bia đá.
Hạ Hầu Ngạo Thiên theo thường lệ phổ cập khoa học cho mọi người: “Tiết táng chính là phản đối lãng phí thời gian cùng tài phú ở trên thân người chết, thượng hiền chính là chẳng phân biệt sang hèn chỉ cần có tài là đề cử.”
Tiểu Viên khẽ gật đầu:
“Tiết táng một tầng hàm nghĩa khác chính là lợi dụng phế vật, mang người chết đi luyện thành âm vật, dùng để trấn thủ cửa ải. Thượng hiền chỉ cần có tài là đề cử, là mặc dù kẻ địch, cũng có thể là ‘đồng bạn’, sử dụng nó chiến đấu cho mình.”
Hạ Hầu Ngạo Thiên cả kinh, vỗ tay tán thưởng: “Lý giải cấp xí nghiệp.”
Nói xong, bên trong hẻm núi nổi lên gió âm mãnh liệt, thổi Phương Sĩ cơ thể yếu ớt run rẩy một trận.
Tôn Miểu Miểu cao giọng cảnh báo, kêu lên: “Lui về phía sau, tất cả lui về phía sau, oán linh đột kích!”
Oán linh giống như thủy triều, rợp trời rợp đất lao tới.
Tôn Miểu Miểu và Triệu Thành Hoàng bước lên hai bước, đứng song song với Trương Nguyên Thanh, trong hốc mắt ba vị Tinh Quan chợt xuất hiện năng lượng tối đen dinh dính, thi triển kỹ năng Phệ Linh.
Đại quân oán linh tới như thủy triều đồng loạt khựng lại một trận, xuất hiện rối loạn.
Thần Dạ Du áp chế đối với oán linh đã tạo ra tác dụng.
“Nếu Chiêu Hồn Phiên mang vào được thì tốt rồi, những thứ này đều là lính của tôi.” Tôn Miểu Miểu tỏ ra hơi tiếc nuối nói, thừa dịp đại quân oán linh bị áp chế ngắn ngủi, cô nâng tay chụp về hư không.
Chộp ra một cái đạo bào màu vàng giăng kín vết máu, vẽ đầy linh lục.
Cô hướng đạo bào thổi một hơi, sau đó tung nó lên cao cao, nói: “Thu!”
Đạo bào bỗng dưng trải ra, sinh ra một vòng xoáy âm khí.
Các oán linh thét chói tai hóa thành làn khói, theo tiết tấu của vòng xoáy, hút vào trong đạo bào.
Đạo cụ thật mạnh... Trương Nguyên Thanh hâm mộ một phen, đạo bào rõ ràng là một món đạo cụ cực phẩm, tầng cấp cùng phẩm chất đều không phải Tôn Miểu Miểu cấp 4 có thể có được.
Nguồn gốc duy nhất chính là phúc trạch của môn phái hoặc trưởng bối.
Có một môn phái Thần Dạ Du làm chỗ dựa đúng là tốt, không giống hắn, tiến vào phó bản chuyên thuộc về Thần Dạ Du tổng cộng chỉ vài cái như vậy, đạt được đạo cụ nghề nghiệp của mình cực kỳ có hạn.
Trong ô vật phẩm tất cả đều là hàng rẻ tiền lòe loẹt của các nghề nghiệp lớn.
Đột nhiên, chỗ cao của hẻm núi truyền đến một tiếng thét chói tai thê lương.
Đầu óc mọi người ở đầu hành lang chấn động ‘Ong’, như là bị người ta gõ vào đầu một côn, xoang mũi chảy ra chất lỏng ấm áp, đầu óc mê muội một phen.
“Rắc!”
Đột nhiên, Trương Nguyên Thanh nghe thấy một tiếng xương gãy thanh thúy, quay đầu nhìn, đầu Tôn Miểu Miểu vặn đến phía sau, da thịt trên cổ bởi vì tính bền không đủ mà xé rách, chảy ra từng đống máu tươi.
Hốc mắt của cô chảy huyết lệ, vẻ mặt đọng lại ở trên mặt.
Đạo bào mất đi chủ nhân thao túng, nhẹ nhàng rơi xuống.
Ở trong tầm nhìn của Trương Nguyên Thanh, một người mặc áo bào đen, oán linh tóc tai bù xù nhập vào Tôn Miểu Miểu, lấy phương thức đơn giản nhất hiệu suất cao nhất làm cô bị thương nặng.
“Rắc rắc.”
Đầu gối, khuỷu tay Tôn Miểu Miểu, liên tiếp vặn thành cái quẩy.
Mà Triệu Thành Hoàng cùng các đồng đội phía sau còn đang mờ mịt, chưa ai có thể cứu cô.
“Miểu Miểu...” Trương Nguyên Thanh biến sắc hẳn.
“Đệch, oán linh Huyễn Thuật Sư!” Hắn buột mồm nói tục, trong hốc mắt một lần nữa toát ra màu đen sì, đưa tay kẹp chặt cổ Tôn Miểu Miểu, bắt lấy oán linh bên trong.
Bởi vì có Thuần Dương Tẩy Thân Lục hộ thể, hắn chịu thương tổn nhẹ nhất, tạo thành mê muội cũng rất nhỏ bé, hầu như là trong nháy mắt khôi phục bình thường.
Bởi vậy mới có thể vươn tay giúp đỡ.
Vừa chạm đến oán linh trong cơ thể Tôn Miểu Miểu, Trương Nguyên Thanh liền ý thức được đây là một oán linh cấp bậc cao Thánh Giả đỉnh phong, so với hắn còn cao hơn cả một cột giá trị kinh nghiệm.
Cảm nhận được áp chế đến từ Tinh Quan cùng cấp bậc, tinh thần lực của oán linh bành trướng, muốn triển một lần tinh thần đả kích nữa.