Đỉnh hang núi cao rộng khảm một mâm thủy tinh thật lớn, đường kính khoảng 60 mét, nó tập trung ánh sáng ngoài núi, mang đến ánh sáng cho mảng thành thị trong lòng đất này.
Trên vách đá xây dựng tầng tầng lớp lớp hành lang, xoắn ốc mãi hướng lên trên, đi thông đỉnh hang núi, hành lang cách mỗi 10 mét, liền có một lỗ thủng đường kính 2 mét, bước đầu tính toán là hệ thống thông gió.
Chỉ là chưa nghe thấy tiếng tấm quạt gió chuyển động, có thể là bởi bỏ hoang quá lâu, hệ thống sinh hoạt nơi này sớm đã dừng làm việc, hoặc là phương thức thông gió của cổ nhân chỉ là mở ra cái lỗ.
“Thực đồ sộ nha, nơi này hẳn chính là tổng bộ Mặc tông nhỉ, nếu chưa tổn hại, hẳn là sẽ càng thêm đồ sộ đi.” Tôn Miểu Miểu thấp giọng cảm khái.
Đúng vậy, tất cả cái này đều là tàn phá.
Thành nhỏ đời Tống giống như gặp phá dỡ bạo lực, đại bộ phận nhà lầu đều đã sụp xuống, khu vực ngoại vi trái lại vẫn ổn, còn có không ít thứ bảo trì nguyên dạng, nhưng càng đi vào trong, phế tích hóa càng nghiêm trọng.
Năm đó trung tâm thành thị hẳn là từng xảy ra một trận đại chiến kinh thiên động địa.
Trên hang đá tầng tầng lớp lớp hành lang gấp khúc cũng tàn phá, gãy từng đoạn một, xích sắt hành lang rủ xuống hẳn là treo bàn đạp, thùng gỗ các thứ, để vật thể lên xuống, lúc này cũng biến thành những sợi dây thừng dài ngắn không đồng nhất.
Mặt khác, xem dấu vết trên mặt đất, nơi này vốn nên có rất nhiều cơ quan tạo vật muôn kiểu kỳ quái, bởi vì mọi người của tiểu đội thấy được thứ đồ chơi tương tự đường ray.
Nhưng bây giờ nơi này là phế tích.
Trong lúc Tôn Miểu Miểu cảm khái, Triệu Thành Hoàng, Trương Nguyên Thanh và Quan Nhã đều tự thi triển Phệ Linh cùng Thuật Quan Sát, quan sát khí tức oán linh cùng người sống.
“Không có khí tức oán linh.” Trương Nguyên Thanh nói.
“Khu vực trung tâm thành thị, kiểm tra đo lường được khí tức người sống.” Quan Nhã có phát hiện, cô nhìn về phía bạn trai, nói: “Đỡ em giẫm một cái.”
Trương Nguyên Thanh ngầm hiểu, cúi người vươn chân, lộ ra đầu gối.
Quan Nhã lui về phía sau vài bước, chạy bước nhỏ lao đi, giẫm một bước ở trên đầu gối Trương Nguyên Thanh, dáng người cao gầy khỏe khoắn lao vút lên không trung, nhảy lên cao hơn 10 mét.
Đầu gối Trương Nguyên Thanh “Rắc” một tiếng nứt vỡ.
Một cước này ít nhiều có chút ân oán tư nhân... Trương Nguyên Thanh nhe răng trợn mắt ôm Tôn Miểu Miểu bên cạnh: “Đỡ tôi một cái, đỡ tôi một cái.”
Lúc mấu chốt này, hắn là không dám đụng vào Tiểu Viên.
Tôn Miểu Miểu mang tính tượng trưng kháng cự vài cái, liền chủ động đỡ lấy eo hắn, cũng dùng cái lưng nhỏ làm gậy chống.
Tiểu Viên liếc Tôn Miểu Miểu một cái, nhìn Trương Nguyên Thanh nói: “Cần để cô em gái nhỏ này cũng đỡ cậu một phen hay không?”
Cô là chỉ Ryo Asano.
“Dì Tiểu Viên, đừng giọng điệu kỳ quái nữa... Quan Nhã xuống rồi.”
Quan Nhã “Bịch” rơi xuống đất, tốc độ nói cực nhanh:
“Trung tâm thành thị có một mảnh đất trống, cách chúng ta đại khái 1. 2 km, trên đất trống có một bộ... Cơ giáp*, trong cơ giáp tồn tại dấu hiệu sinh mệnh, ngoài ra, chưa điều tra được kẻ địch khác.”
* là tên gọi dành cho các phương tiện cơ giới hay các người máy chuyển động bằng các chân cơ học thay vì bằng bánh xe hay các cơ chế khác.
“Cơ giáp? Cô xác định cô nói là cơ giáp? 1.2 km, cô thấy rõ sao.” Anh Gà Đỏ vẻ mặt không tin, lại rất có hứng thú: “Kiểu dáng thế nào, Gundam hay là Transformers.”
“Đàn ông các người đều nhàm chán như vậy sao, tôi nói kẻ địch là cơ giáp, anh quan tâm là Gundam hay là Transformers?” Quan Nhã lạnh lùng nói, “Tôi đổi cái cách nói, đó là một cơ quan tạo vật cao 3 mét, hình người. Về phần tôi có nhìn rõ ràng hay không, nhãn lực của Thám Báo không cần anh quan tâm.”
“Đừng nói nhảm nữa, đã biết kẻ địch là ai, vậy cứ dựa theo quy củ cũ, đưa vật hi sinh ra.” Trương Nguyên Thanh hạ đạt mệnh lệnh, sau đó nhìn về phía Anh Gà Đỏ, “Tôi nói ngầu nhất trong Transformers là Optimus Prime, không bắt bẻ được chứ?”
“Tôi cảm thấy là Bumblebee.” Anh Gà Đỏ không phục.
Triệu Thành Hoàng yên lặng lấy ra rương đồng xanh, triệu hồi ra một âm thi Siêu Phàm, thao túng nó đi qua con đường hỗn độn, xâm nhập trung tâm thành thị.
Tượng binh sĩ phạm vi có hạn, không thể thao túng từ xa.
Tôn Miểu Miểu không chơi âm thi, âm thi của Nguyên Thủy Thiên Tôn lại là giai đoạn Thánh Giả, dùng để làm vật hi sinh quá mức lãng phí, Nguyên Thủy Thiên Tôn đáp ứng, Triệu Thành Hoàng hắn cũng không đáp ứng.
Không thể nhìn nổi loại phá gia chi tử này.
Nguyên Thủy Thiên Tôn coi như có nghĩa khí, để lại cho hắn một âm thi cấp 5, Triệu Thành Hoàng tính mua cả âm thi kia của Tôn Miểu Miểu, xem ở trên phần thanh mai trúc mã, bảo cô chiếu khấu 6 phần.
Triệu Thành Hoàng cắt đứt suy nghĩ phát tán, nhập vào âm thi, cẩn thận bước qua gạch ngói, cây gỗ gãy, tránh đi hố to nhỏ, không bao lâu đã đến khu vực trung tâm, thấy một cơ quan tạo vật hình người cao 3 mét, lẳng lặng đứng lặng.