Lời dễ hiểu rõ như vậy, người phân bộ Giang Hoài sẽ không buồn bực với nó như thế. Trương Nguyên Thanh thấy mọi người chờ mong nhìn mình, nghĩ một chút, nói:
“Tôi quả thật đã đoán ra đáp án, nhưng không xác định chính xác hay không.”
Tạm dừng một phen, hắn công bố đáp án của mình:
“Khẳng định là thương nhân nha, bởi vì người làm ăn luôn nói: Tôi tiên kiền vi kính*!
* cạn trước để kính, mời, nhưng bản thân từ kiền, cũng có thể hiểu theo nghĩa là ‘chơi’
“Cho nên đáp án chính xác hẳn là: Bỏ lỡ cơ hội, khiêm tốn cầu đạo, tiên kiền vi kính. Vậy khẳng định là người tiên kiền vi kính được lá thăm đầu. Chính xác hay không tôi không biết, dù sao bàn xoay chưa từng nghiệm chứng.”
Mọi người: “? ? ?”
Trương Nguyên Thanh không giấu riêng truyền thụ tâm đắc, “Thật ra logic sau lưng Lưu Manh Bàn rất đơn giản, chưa chắc có đáp án cố định, nhưng phải làm nó hài lòng. Mà càng lưu manh, nó càng hài lòng.”
Khóe miệng Thiên Hạ Quy Hỏa run rẩy: “Quả nhiên là Lưu Manh Thiên Tôn!”
Triệu Thành Hoàng yên lặng gật đầu: “Không gọi nhầm ngoại hiệu.”
Lúc này, năm phút đồng hồ đếm ngược vừa lúc kết thúc, cảnh vật trước mắt mọi người hiện ra dạng gợn sóng, tầm nhìn tràn đầy mơ hồ.
Cái bàn sạch sẽ phản xạ ánh sáng lạnh lùng sáng tỏ của đèn sợi đốt, điều hòa thổi gió lạnh thích hợp, ngoài cửa sổ là ánh chiều tà màu máu cùng bầu trời xanh thẳm, tầng mây ngưng tụ như kẹo bông, nửa bên ráng vàng, nửa bên trắng bóc.
Trương Nguyên Thanh ngồi ở bên cạnh bàn, vẫn duy trì tư thế khi tiến vào phó bản, quần áo trên người rách mướp, may khoác Pháp Bào Âm Dương mới tránh cho lộ hàng.
“Trở về rồi!” Hắn duỗi lưng, cảm khái một tiếng.
Sau đó quay đầu nhìn lại, Quan Nhã đứng ở bên giường, trên người treo Ngân Dao quận chúa như gấu túi.
Quận chúa ôm lấy cổ Quan Nhã, chân ngọc thon dài gắt gao quắp lấy lưng lão tài xế, trong hầu bao truyền đến audio của loa Miêu Vương:
“Tôi lúc ấy rất sợ hãi! !”
Thanh âm hèn hèn, nghe qua có chút quen tai, Trương Nguyên Thanh nghe một lát, mới xác định là đoạn audio trend nào đó lưu hành trên mạng vài năm trước.
Nghĩ hẳn là lúc trước đi theo Ma Quân ghi lại.
“Cô làm gì thế?” Trương Nguyên Thanh nhìn quận chúa.
Trong cái loa nhỏ của quận chúa phát ra tiếng hừ lạnh cực kỳ bất mãn, cực kỳ không vui, sau đó hóa thành ánh sao tiêu tán, trở về phòng ngủ cách vách.
Nay Trương Nguyên Thanh vào ở phòng Quan Nhã, phòng ngủ ban đầu đã bị quận chúa chiếm lấy.
“Cô ấy làm sao vậy?” Trương Nguyên Thanh không hiểu ra sao.
“Tức giận thôi.” Quan Nhã bĩu môi, cởi áo ngoài, nắm lấy góc áo ba lỗ nhỏ bó sát người, xắn lên trên, thân thể trắng muốt chỉ mặc áo lót ren màu đen liền bại lộ ở trước mặt bạn trai, “Anh lúc ra khỏi phó bản không mang theo cô ấy, là chính cô ấy chủ động ôm chặt em, mới đi theo cùng nhau trở về.”
“Anh nhìn thấy cô ấy ở bên cạnh em, biết em sẽ mang cô ấy trở về.” Trương Nguyên Thanh thưởng thức dáng người đầy đặn của bạn gái, tặc lưỡi nói: “Tính tình quận chúa càng ngày càng cổ quái, anh vẫn thích bộ dáng cao ngạo lạnh lùng của cô ấy lúc ban đầu.”
Tuy đã từng thấy rất nhiều lần, nhưng dáng người của lão tài xế đối với hắn vẫn có sức hấp dẫn thật lớn, làn da cô rất đẹp, mịn màng trắng nõn, lại thêm lượng mỡ cơ thể chỉ phụ nữ có, trắng bóng rất mê người.
Bụng phẳng lì sắc nét, đường cơ phần bụng xinh đẹp gợi cảm.
“Quận chúa này tâm địa rất ác độc, luôn thích giựt giây Nữ Vương cùng Linh Hi đối nghịch với em, lại không hề cân nhắc hậu quả hai người họ thất bại, thuần thuần lấy làm vui, nhưng đối với nh coi như trung thành.” Quan Nhã cởi bỏ đai lưng quần rằn ri, quần dài rộng theo đôi chân dài trượt xuống, bờ mông đầy đặn cùng chân dài mượt mà triển lộ không bỏ sót.
Cô chưa cởi đồ lót ren, lắc mông đi về phía phòng tắm: “Em đi tắm.”
Trương Nguyên Thanh liếm liếm môi: “Cùng nhau cùng nhau.”
Nhanh chóng cởi quần áo, trần như nhộng đuổi theo Quan Nhã tiến vào phòng tắm.
Vòi hoa sen ào ào phun nước ấm, cọ rửa hai thân thể ôm nhau, tấm lưng ngọc ngà của Quan Nhã dán vào vách tường, đôi chân ngọc trắng nõn quắp lấy lưng bạn trai, cái cằm V-line gác ở bả vai hắn.
Cô vừa hưởng thụ dư vị, vừa nói:
“Lần này có thể vượt qua phó bản cấp S, ít nhiều có chút thành phần may mắn, em không đề nghị anh lại kéo bọn họ vào phó bản nhiều người cấp S nữa.”
“Trừ Thiên Hạ Quy Hỏa, những kẻ này đều có chút bối cảnh, nếu thật chết ở trong phó bản bang phái, trưởng bối của bọn họ có lẽ sẽ không ở mặt ngoài trách anh, nhưng trong lòng chẳng lẽ không ghi hận? Khẳng định sẽ có khúc mắc.”
“Bọn họ còn sống, tác dụng đối với anh lớn hơn nữa.”
Trương Nguyên Thanh đang nâng bờ mông tròn của lão tài xế, thịt mềm từ kẽ ngón tay tràn ra, hắn hưởng thụ thân thể mềm mại của bạn gái, đáp lại: “Biết rồi biết rồi.”
Quan Nhã đánh lên lưng hắn một cái, gắt: “Đừng lấy lệ.”