“Các tổ chức hợp pháp lớn xuất động tinh nhuệ truy bắt thủ lĩnh ‘Hắc Dạ Chi Mộng’, nhưng vị thủ lĩnh này dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, trả giá bằng tính mạng. Cao tầng Hắc Dạ Chi Mộng cũng lần lượt chết trận, chỉ có ‘Minh Vương’ còn sống, cũng thành công chạy thoát bao vây, trốn đến nay.”
Trương Nguyên Thanh suy nghĩ vài giây, đưa ra hai vấn đề:
“Một, các người xác định Minh Vương biết những chuyện cũ đó? Hai, người sống sót hơn một trăm năm trước đều ở địa vị cao, những người đó đối với chuyện này có thái độ thế nào?”
Annie trả lời: “Vấn đề thứ nhất không cần nghi ngờ, đám cao tầng các tổ chức lớn tự có phương pháp xác nhận. Về phần vấn đề thứ hai...”
Cô vẻ mặt rối rắm, muốn nói lại thôi.
Thấy bộ dáng này của cô, Trương Nguyên Thanh bỗng nhiên phúc chí tâm linh* : “Đấu tranh chính trị?”
*một thành ngữ Trung Quốc, diễn tả tư duy linh hoạt và hành động thích hợp của một người khi gặp thời cơ.
Tốt xấu gì là theo Phó Thanh Dương lăn lộn, mưa dầm thấm đất, hắn ít nhiều cũng tích lũy chút kinh nghiệm cùng ánh mắt phương diện đấu tranh.
Chuyện giáo hội năm đó bị diệt có ẩn tình khác, kẻ tham dự nay ở trong các tổ chức hợp pháp lớn đang có địa vị cao, lại liên tưởng đến tổ chức hợp pháp nước ngoài đuổi theo không bỏ đối với Minh Vương.
Rõ ràng dễ thấy, trong tổ chức hợp pháp có người muốn thông qua Minh Vương, lật đổ những người ở địa vị cao kia.
Đây là một cuộc đấu tranh nội bộ.
Minh Vương ở trong đó sắm vai nhân vật “nhân chứng”.
Annie cười khổ một tiếng: “Tôi cũng cho rằng như vậy.”
Trương Nguyên Thanh lười biếng ngồi tựa ở trên gối mềm, lâm vào trầm mặc thật lâu.
Trong phòng khách tràn đầy yên lặng, Annie mím môi, quan sát vẻ mặt của hắn, chủ động mở miệng nói:
“Tôi biết, chuyện này có chút phức tạp, nhưng...”
“Nhưng phải thêm tiền!”
“A?”
Trương Nguyên Thanh nhìn cô nàng phương Tây, tăng thêm giọng điệu: “Tôi nói, phải thêm tiền!”
Annie bị phương thức ra bài không theo lẽ thường này của hắn đánh không kịp trở tay, vừa vui vẻ vừa ngây dại, ngây ra vài giây mới nói: “Được, tôi sẽ phản hồi yêu cầu của cậu cho tổng bộ, ừm, giá ngài mong muốn là bao nhiêu?”
“Điểm cùng tiền thưởng tăng gấp đôi.” Trương Nguyên Thanh công phu sư tử ngoạm.
Annie đảo mắt như rang lạc, giống như đang suy tư, “Lấy tầm quan trọng của Minh Vương, tổng bộ hiệp hội hẳn là sẽ đáp ứng.”
Trương Nguyên Thanh gật gật đầu: “Tôi chờ tin tức của cô, mặt khác, có tổ chức máu thịt của Minh Vương không?”
Annie lắc đầu.
“Có tình báo mới nhất của hắn không?”
“Không có, chỉ biết hắn ở nửa tháng trước lẻn vào Trung Quốc.”
“Có khả năng là thủ thuật che mắt, hắn thật ra đã rời khỏi Trung Quốc hay không?”
“Quốc gia xung quanh đều là cơ sở ngầm của Thiên Phạt, tôi cảm thấy khả năng hắn rời khỏi Trung Quốc không lớn.”
Không có hành tung, không có tình báo, không có tổ chức máu thịt, vậy chẳng phải là biển rộng tìm kim? Trương Nguyên Thanh học Hạ Hầu Ngạo Thiên sờ sờ cằm, “Tôi biết rồi, nếu không có chuyện khác, tôi đi về trước, có thể liên hệ bất cứ lúc nào.”
Hắn bắt chéo chân, lười biếng tựa vào ghế dựa lưng, giơ tay lên, búng ngón tay ‘Tách’, tiêu tán trong ánh sao dâng lên.
Annie mở miệng ngập ngừng, có chút nhụt chí “Ài” một tiếng, “Đi thực quyết đoán...”
Vịnh Phó gia, thư phòng lớn.
Trương Nguyên Thanh đáp ứng tuyệt không tiết lộ ra ngoài, đang sôi nổi thảo luận chuyện cũ của giáo hội với Phó Thanh Dương.
“Cho nên, ngay cả Phó gia cũng không biết quá trình giáo hội bị diệt?”
Phó Thanh Dương lắc đầu, “Giáo hội là kỳ chiến tranh thế giới thứ nhất bị diệt, Phó gia là chiến tranh thế giới thứ hai mới xuất hiện thế, cách ở giữa nửa thế kỷ. Tôi trái lại từng nghe nói về giáo hội, nhưng trong ấn tượng, giáo hội chỉ là một tổ chức thời kỳ đầu linh cảnh hành giả sinh ra sáng lập, tựa như những người nổi tiếng hot trên mạng ngắn ngủi lướt qua phía chân trời, không có gì quan trọng. Nhưng bây giờ xem ra, chân tướng giáo hội bị diệt không đơn giản nha.”
“Tôi cảm thấy chính là bánh ngọt một lần nữa phân chia.” Trương Nguyên Thanh nói, “Giáo hội thống trị cái niên đại thảo mãng kia, nhưng theo linh cảnh hành giả tăng nhiều, theo cấp bậc mọi người đề cao, kẻ có dã tâm ùn ùn không dứt, mọi người không cam lòng bị giáo hội thống trị nữa, vì thế thừa dịp đại chiến thế giới thứ nhất, thừa dịp thời cuộc rung chuyển, hợp pháp cùng tà ác liên thủ lật đổ giáo hội, tổ chức hợp pháp nước ngoài, chính là ở thời đại đó sinh ra.”
“Không bài trừ loại khả năng này, nhưng nếu chỉ là như vậy, hôm nay cậu sẽ không nhận được nhiệm vụ bắt Minh Vương.” Khuôn mặt anh tuấn của Phó Thanh Dương tràn ngập nghiêm túc, “Kẻ địch cậu phải đối mặt không chỉ là Minh Vương, còn có những kẻ muốn Minh Vương kia.”
“Dù sao không phải nhiệm vụ linh cảnh, tôi lượng sức mà làm, không hoàn thành cũng không sao cả.” Trương Nguyên Thanh nhún nhún vai.
Phó Thanh Dương nghĩ một chút, nói:
“Tôi phải cho cậu cái nhắc nhở, sau khi bắt được Minh Vương, đừng hỏi nhiều, nếu lỡ tay giết hắn, đừng hỏi linh. Chuyện này quan hệ với cậu không lớn, không cần thiết cuốn vào trong đó. Nhân quả của cậu đã đủ nhiều, đừng trêu chọc thế lực nước ngoài nữa.”